Chương trước
Chương sau
Edit: Kim

Nơi này náo nhiệt một cách quỷ dị, thậm chí hắn còn hoài nghi có phải mình đang nằm mơ, căn bản còn chưa tới Lĩnh Nam.

Náo nhiệt như vậy, cho dù so với kinh thành, cũng không kém hơn bao nhiêu.

Có thể thấy, Lĩnh Nam có quỷ, rõ ràng có nhiều người như vậy, nhưng đăng ký nhân khẩu lại giảm đi.

Thật hoài nghi những dân cư đã đăng ký cũng đều là giả, chỉ tùy tiện viết lên.

Đại thần khâm sai không vội tới phủ nha, mà tiếp xúc với bá tánh bình thường trước.

Dò hỏi một số chuyện, hỏi bá tánh người nhà họ có lên quan phủ đăng ký hộ khẩu hay không.

Những người này đều nói đã đăng ký, chỉ cần đăng ký, sẽ có trợ cấp, lại còn được miễn thuế.

Trợ cấp, miễn thuế?

Mơ cái gì vậy?

Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!

Nhìn thấy nụ cười trên mặt các bá tánh, đại thần khâm sai cảm thấy có chuyện gì đó rất nghiêm trọng.

Các bá tánh không nhận ra hành vi của quan phủ địa phương có vấn đề gì.

Quan phủ là người đi đầu trong mọi chuyện.

Là cảm thấy trời cao hoàng đế xa, cho nên mới muốn làm gì thì làm có đúng không.

Theo điều tra, đại thần khâm sai phát hiện Phương gia xuất hiện từ miệng các bá tánh rất nhiều lần, đều nói Phương gia là đại ân nhân.

Cung cấp rất nhiều công việc cho người dân Lĩnh Nam, khiến các bá tánh có thể nuôi sống chính mình.

Có người làm việc tại xưởng, có người trồng củ cải đường, có người làm đường, có người bán đồ, có người làm kinh doanh…

Hơn nữa Phương gia còn giúp bọn họ sửa nhà, chỉ cần là người làm công cho Phương gia, Phương gia sẽ còn cấp cho một căn nhà tốt để ở.

Đại thần khâm sai:.......

Phương gia này là thần thánh phương nào?

Có thể khiến bá tánh nơi này tôn sùng, lúc hắn nhìn thấy làng chài nhỏ, đã bị làm cho chấn kinh rồi, ngôi nhà tốt như vậy là để cho bá tánh bình thường ở?

Còn có trường học?

Đại thần khâm sai thấy một người qua đường đeo trang sức kỳ lạ, không nhịn được kéo hắn lại hỏi hắn là người từ nơi nào tới.

Người qua đường trả lời, là người Bách Việt.

Không phải người Bách Việt không chịu sự quản giáo của triều đình sao, sao lại rời khỏi núi rồi.

Người Bách Việt nói, cuộc sống dưới núi ngày càng tốt, tất nhiên là phải xuống núi.

Trước kia, Lĩnh Nam này nghèo như quỷ, còn không bằng an phận ở trên núi đâu, không cần đăng ký nhân khẩu bị triều đình bóc lột nộp thuế.

Nhưng bây giờ không như vậy, theo đuổi hạnh phúc là bản năng của con người.

Đại thần khâm sai sợ ngây người, người Bách Việt các ngươi cũng thật thực tế!



Nhưng vấn đề là, bây giờ các ngươi đăng ký, nhưng triều đình cũng không nhận được một đồng một hào tiền thuế nào.

Cho nên, tiền đã đi đâu rồi.

Lĩnh Nam phồn hoa náo nhiệt hơn rất nhiều nơi, nhiều người như vậy, triều đình mất đi rất nhiều thuế.

Thuế của bọn họ đều đã bị quan phủ tham ô rồi sao, thật to gan.

Chưa nói đến thuế theo đầu người, nhiều thương gia như vậy cũng phải nộp thuế đi.

Tóm lại, Lĩnh Nam có vấn đề, vấn đề rất lớn.

Nhưng mà những bá tánh bình thường lại có thể vui vẻ hớn hở mà sống.

Cho sữa chính là mẹ.

Nhưng Lĩnh Nam sao lại có nhiều người như vậy?

Đại thần khâm sai hỏi một vài người, phát hiện có không ít người căn bản không phải là người Lĩnh Nam, trước kia quê hương gặp nạn, bị người ta đưa tới Lĩnh Nam.

Đại thần khâm sai:???

Chủ động tiếp nhận lưu dân là chuyện tốt, nhưng Lĩnh Nam có vấn đề, tập hợp nhiều người như vậy, khẳng định không có ý tốt.

Còn có một số là tội nhân lưu đày, bây giờ đã biến thành người dân bình thường.

Những người kia đã bị triều đình đóng dấu phạm nhân, là tội phạm, nhóm người Lĩnh Nam thật là to gan, còn đặc xá cho phạm nhân.

Đây là tạo phản, là phản nghịch.

Mọi chuyện đã được làm sáng tỏ, bá tánh nơi này chỉ biết tới Phương gia, ngay cả phủ nha triều đình cũng không để ý tới.

Phương gia đã khống chế Lĩnh Nam.

Hắn thật sự rất tò mò về Phương gia, còn giả bộ bị bệnh đến Phương gia xem bệnh, gặp được ba phụ tử Phương gia, hắn vô cùng khiếp sợ.

Người có thể được hoàng đế phong làm đại thần khâm sai, đương nhiên thân phận sẽ không thấp, nhìn thấy Đỗ gia bị lưu đày ở đây, hắn vô cùng bàng hoàng.

Trước kia Đỗ gia phải lưu đày, đại đa số mọi người đều cho rằng Đỗ gia xong đời rồi.

Ở nơi này gặp được người Đỗ gia, là Đỗ ngự y, viện trưởng thái y viện trước kia, thật sự làm người ta khiếp sợ.

Hắn nhìn tên y quán, “Y quán Phương gia.”

Đúng là Phương gia không sai được, nhưng bọn họ là người Đỗ gia.

Xem ra là đã thay đổi thân phận.

Là ai làm, nếu trở về bẩm báo với hoàng đế, lấy tính cách nóng nảy của hoàng đế, căn bản sẽ không chịu nổi.

Người Đỗ gia bắt mạch cho đại thần khâm sai, bên cạnh còn có một thiếu niên đi theo học tập.

Chỉ là làn da của thiếu niên này đen như mực, khiến cho đôi mắt trông càng to tròn đen láy hơn.

Đây là học trò của Đỗ gia?

Nhìn sắc mặt của người Đỗ gia, khí sắc của bọn họ đều rất tốt, hiển nhiên là sống rất tốt, không hề vì phải đi lưu đày mà sầu khổ.

Phương gia bây giờ chính là hoàng đế của Lĩnh Nam.

Nhưng tại sao người Phương gia vẫn còn mở y quán xem bệnh?



Đại thần khâm sai cảm thấy mình không có bệnh, nhưng sau khi bắt mạch xong, lại nói hắn tì vị không điều hòa, khí huyết không tốt, lại còn suy nghĩ quá nhiều.

Emmm……

Không suy nghĩ nhiều mà được sao?

Tất cả mọi chuyện của Lĩnh Nam, trở về hắn phải nói thế nào với hoàng đế đây?

Nhận lấy đơn thuốc, lại uống thêm một chén nước giải nhiệt, đại thần khâm sai giả vờ muốn đến làng chài nhỏ hợp tác làm ăn với tiểu nhi tử Đỗ gia.

Nhìn làng chài nhỏ hoa lệ giàu có, đại thần khâm sai cảm thấy, ở phương diện làm ăn buôn bán, phương diện an sinh, tiểu nhi tử Đỗ gia đúng là một nhân tài, có thể chiêu mộ.

Nghĩ đến đây, cũng là hoàng đế quá nóng vội, trực tiếp phán Đỗ gia đi lưu đày, nếu có thể xử nhẹ, để tiểu nhi tử Đỗ gia thi đậu, còn không phải sẽ phụng sự được cho quốc gia hay sao.

Nhưng bây giờ lại có lòng hận thù lưu đày, không biết Đỗ gia có còn bằng lòng quay về hay không.

Giờ phút này, huyện lệnh và Đỗ Kinh Luân đang ở trong một căn phòng, “Người của triều đình tới, phải làm sao bây giờ, trực tiếp…..”

Bây giờ huyện lệnh đã là người ở trên cùng một con thuyền, tất nhiên là muốn giải quyết người của triều đình, như vậy người của triều đình sẽ không phát hiện ra điểm bất thường của Lĩnh Nam.

Bộ dạng kia rất giống một tên tham quan ô lại bí quá hóa liều.

Đại thần khâm sai kia luôn cho rằng mình hoàn toàn không bị phát hiện, nhưng trên thực tế, vừa tiến vào Lĩnh Nam đã bị phát hiện.

Đỗ Kinh Luân chỉ nói: “Đánh giết nhiều không thú vị, nếu đã là khách, vậy nhất định phải để khách nhân thấy rõ thực lực của chúng ta.”

Huyện lệnh: “Tại sao?”

Đỗ Kinh Luân: “Ta thích cảm giác người khác chướng mắt ta, lại không xử lý được ta, vừa đau lòng vừa khó chịu, vừa hối hận vừa tức giận.”

Hối hận vì không xử lý ta, không đuổi cùng giết tận.

Cũng hối hận vì đã đối xử như vậy với Đỗ gia.

Huyện lệnh:……

Tâm lý này quá biến thái, nhìn thế nào cũng thấy biến thái.

Đỗ Kinh Luân tự mình đưa đại thần khâm sai đi tham quan nhà xưởng, xưởng rất lớn, bên trong có rất nhiều thợ thủ công, vô cùng bận rộn.

Đại thần khâm sai lần đầu thấy cảnh tượng như vậy, có chút khiếp sợ, vẻ mặt cảnh giác.

Đặc biệt là khi nhìn thấy rất nhiều hán tử khỏe mạnh đi tuần tra, giúp đỡ khiêng vác đồ vật, nhìn qua đều có vẻ có sức chiến đấu tốt.

Hơn nữa trên người còn giắt đao.

Sao có thể trang bị đao như vậy được, thật là quá mức.

Lĩnh Nam thực sự đã tự mình rèn vũ khí, có vẻ như còn muốn tạo phản.

Đại thần khâm sai nói: “Đội ngũ này có bao nhiêu người?”

Đỗ Kinh Luân suy nghĩ rồi nói: “Cũng không nhiều lắm, bọn họ chỉ là người giao hàng hóa, có lẽ là khoảng 1800 đi.”

Đại thần khâm sai:……

Số người này mà còn ít sao?

Tất cả bọn họ đều mập mạp khỏe mạnh, so với binh lính triều đình được nuôi dưỡng tốt hơn nhiều.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.