Nếu thật sự đánh tới, binh lính triều đình có thắng được không?
Hơn nữa bá tánh trong thành bây giờ chỉ biết tới Phương gia.
Thiên thời địa lợi nhân hoà, con mẹ nó bị chiếm hết, triều đình không chiếm được một cái nào.
Đại thần khâm sai lo lắng sốt ruột mà rời đi rồi, vì để diễn cho trót, còn mang về một số loại hải sản, con mẹ nó còn rất đắt.
Đại thần khâm sai nghi ngờ mình đã bị hố, giống như một du khách bị bắt chẹt ở khu danh lam thắng cảnh.
Chắc chắn hắn không thể mang thứ này về được, hoàng đế mà nhìn thấy sẽ càng tức giận, chỉ có thể bán rẻ lại cho thương nhân khác.
“Cứ như vậy mà thả hắn đi sao, hắn quay về rồi nhất định sẽ bẩm báo tình hình thực tế của Lĩnh Nam.” Huyện lệnh và Đỗ Kinh Luân cùng một nhóm mưu sĩ đứng trên núi cao, nhìn xuống đoàn người của đại thần khâm sai.
Đỗ Kinh Luân cười nói: “Phú quý không về quê, giống như mặc gấm đi dạo ban đêm, thực lực của Lĩnh Nam đủ mạnh rồi, cũng nên chọc giận một số người.”
Đánh hay không đánh, Lĩnh Nam đều không thiệt hại gì, hành quân xa như vậy, hao phí rất nhiều quân trang, hơn nữa người bình thường còn không thể thích ứng được thời tiết ở Lĩnh Nam.
Nhưng nếu không đánh, quyền thống trị Mục Quảng Bình sẽ bị lung lay.
Hắn trở thành cái gai mắc ngang cổ họng Mục Quảng Bình.
Một cái gai đau đớn không thể rút ra được.
Mưu sĩ vuốt râu nói: “Chủ công nói đúng, để toàn thiên hạ biết tới Lĩnh Nam, lay động lòng dân, không cần đánh cũng thắng.”
Đỗ Kinh Luân nói: “Tiếp tục thu nạp lưu dân đi, dù sao thì chúng ta cũng đang thiếu người.”
Những người có mặt cong môi cười, dù có bao nhiêu người đi nữa, trong mắt chủ công đều là đang thiếu người, luôn có đủ loại công việc cần người làm, thêm người, thêm người, ngày nào cũng phải thêm người.
Nhưng mà bá tánh bình thường cũng chỉ muốn có việc làm, mà công việc này cũng không phải là lao động khổ sai, được ăn ngon, còn kiếm được tiền.
Bây giờ Lĩnh Nam nhìn có vẻ rất thịnh vượng, sinh ra đủ loại đồ vật, nhìn thì có vẻ Phương gia kiếm được rất nhiều tiền, nhưng trên thực tế càng kiếm được nhiều thì càng tiêu nhiều.
Lĩnh Nam biến hóa lớn được như vậy đều là nhờ vào tiền của mà có, kiếm được bao nhiêu thì lại tiêu ra bấy nhiêu, số tiền phải bỏ ra tăng lên mỗi ngày.
Cứ như vậy, tài phú đều bị chủ công lấy ra hết.
So với triều đình bỏ mặc Lĩnh Nam, Phương gia thật sự là vị cứu tinh của người dân Lĩnh Nam.
Nếu có thể khiến dân chúng sống tốt thì dân chúng liền ghi nhớ, thay vì nhớ đến hoàng đế xa tận cuối chân trời, hoàn toàn không có chút khái niệm nào về hoàng đế.
Đại thần khâm sai về tới kinh thành, nhất nhất báo cáo những gì mắt thấy tai nghe ở Lĩnh Nam.
Sắc mặt Mục Quảng Bình cực kỳ khó coi, hất đổ hết đồ trên bàn xuống đất, bùm bùm văng đầy mặt đất.
Tiện dân, tiện dân!
Đúng như Đỗ Kinh Luân dự đoán, Mục Quảng Bình rất tức giận, hắn không chỉ hận Đỗ gia, mà còn hận những tiện dân đi theo Đỗ gia.
Hắn nhận mệnh trời trở thành đế vương, là thiên tử, những người này dám làm phản.
Thậm chí Mục Quảng Bình còn tức giận hơn so với tưởng tượng, hắn còn chưa đăng cơ được mấy năm, đã xảy ra chuyện như vậy.
“Giết, giết hết, giết hết tất cả đám người Lĩnh Nam.” Phản ứng đầu tiên của Mục Quảng Bình là muốn san bằng Lĩnh Nam, giết hết toàn bộ người Lĩnh Nam không còn manh giáp.
Phải dùng máu của Lĩnh Nam nói với người trong thiên hạ, một khi khiêu chiến quyền thống trị của hoàng đế, sẽ có những bài học đẫm máu.
Đại thần khâm sai thở dài: “Hoàng Thượng, không dễ đánh, đầu tiên khoảng cách giữa Lĩnh Nam và kinh thành là ba ngàn dặm, hao phí rất nhiều vật chất, thứ hai…..”
Lòng dân bên kia đã đổi hướng.
Kẻ thống trị có kẻ thù uy hiếp tới quyền thống trị là chuyện bình thường, không thể nói ngồi vào vị trí hoàng đế có thể kê cao gối mà ngủ được.
Tuy rằng đại thần khâm sai có thể hiểu được tại sao hoàng đế lại tức giận, nhưng tức giận đến mức này vẫn rất khó hiểu.
“Hay là triệu hồi Đỗ gia về kinh thành trước, đặc xá tội cho Đỗ gia.”
Lúc này cần phải dụ dỗ, không thể ngay từ đầu đã đẩy đối phương về phía đối lập được.
Mục Quảng Bình nhìn đại thần bằng đôi mắt nham hiểm hung ác, “Ngươi muốn trẫm thỏa hiệp bọn chúng sao?”
Thỏa hiệp với người mà hắn đã trị tội, Mục Quảng Bình không chịu nổi, sự kiêu ngạo của hắn không cho phép hắn làm như vậy.
Đại thần: Ờ, ừ…
Tính tình hoàng đế thật là thất thường, cẩn thận nghĩ lại, người cũng là do người thả, có nhân tất có quả.
Trong hậu cung xuất hiện một nữ tử giống Kỷ Vân Tú như đúc, trong lòng mọi người đều hiểu rõ.
Nếu Đỗ gia là vì không cứu được nữ tử Kỷ gia, nhưng hiện tại nữ tử Kỹ gia còn sống êm đẹp trong hậu cung, còn Đỗ gia thì sao?
Cũng coi như là đã oan uổng Đỗ gia đi, bây giờ cho Đỗ gia một cái ân điển cũng không được sao?
Thật là bạc tình bạc nghĩa, hoàn toàn không có một chút tinh thần trách nhiệm của một vị quân vương.
Đại thần nói không thông, về nhà nghỉ ngơi, cẩn thận nghĩ lại, còn cảm thấy bá tánh Lĩnh Nam đang sống một cuộc sống rất hạnh phúc.
So với những bá tánh sinh sống dưới chân thiên tử còn hạnh phúc hơn nhiều.
Ngày thứ hai lên triều, Mục Quảng Bình gầm lên tỏ ý tức giận, muốn phái quân đi chinh phạt Lĩnh Nam.
Chúng đại thần:……
Tuy rằng như thế, nhưng mà……
Lĩnh Nam cách nơi này quá xa, cho dù điều động binh mã gần Lĩnh Nam nhất, nhưng mà Lĩnh Nam vẫn là một địa phương rất khó đánh!
Ý của các đại thần là trước tiên xem xét xem Đỗ gia có ý làm phản hay không đã.
Tiếp theo ra chiếu chỉ gọi người về, nếu đã quay về rồi, bắt giữ người lại không phải dễ dàng hơn sao?
Việc gì phải trực tiếp xông lên đánh nhau đâu?
Mục Quảng Bình hít vào một hơi, hạ một đạo thánh chỉ triệu người Đỗ gia về kinh thành, còn ban ân điển, Đỗ gia không còn là phạm nhân lưu đày nữa.
Thánh chỉ tới Lĩnh Nam, chưa nói tới những người khác của Đỗ gia, ngay tới cả Vi thị cũng không thèm để ý, trải qua những năm tháng vất vả này, Lĩnh Nam đã thay hình đổi dạng.
Vi thị đang sống cuộc sống tốt đẹp, thà làm đầu gà còn hơn làm đuôi phượng, về kinh thành, Đỗ gia chỉ là một đại phu phổ thông, nhưng ở đây thì khác.
Đỗ Kinh Luân đáp lại một câu: “Bá tánh Lĩnh Nam không thể thiếu ta được, ta cũng sẽ không rời xa bá tánh Lĩnh Nam.”
Mục Quảng Bình:……
Tiện dân, không biết xấu hổ.
Đã nói tới nước này, chỉ có thể đánh tới.
Một trận chiến hao tốn tiền của bắt đầu, Lĩnh Nam phải vừa sản xuất vừa đối phó với binh mã triều đình chặn đường quấy rối.
Binh mã của triều đình ngăn chặn đường núi của Lĩnh Nam, không cho bọn họ mang hàng hóa ra ngoài.
Không bán được đồ tự nhiên lòng dân sẽ tan rã.
Nhưng cuộc chiến này đã được Đỗ Kinh Luân dự liệu ngay từ đầu, đã sớm chuẩn bị xong.
Ngoài những con đường trên mặt đất còn có rất nhiều lối đi bí mật, nếu không cũng không cần nhiều người xây dựng như vậy.
Dân chúng đều vô cùng oán giận, trước kia hoàng đế mặc kệ bọn họ, bây giờ bọn họ mới hơi tốt lên một chút, hoàng đế đã tới muốn cướp đồ.
Bắt bọn họ đóng thuế.
Không nộp, nộp cái rắm!
Nộp cho triều đình, mọi thứ sẽ trở lại giống như trước đây, hoàng đế nhất định sẽ giết chết người Phương gia.
Lĩnh Nam được như bây giờ, có thể nói là công sức của tất cả mọi người.
Có áp lực từ bên ngoài, người dân Lĩnh Nam đoàn kết lại, cho dù có kẻ thông đồng với kẻ địch, đều kịp thời xử lý.
Vào thời điểm sự bất mãn của người dân đang sục sôi, có người đưa ra đề nghị chúng ta không làm bá tánh của đất nước này nữa, dứt khoát lập nên đất nước của chính mình.
Phương trưởng thôn là hoàng đế của bọn họ, bọn họ nguyện để Phương gia quản lý bọn họ, hắn là minh quân.
Sau đó Đỗ Kinh Luân ‘bị bắt’ khoác áo bào, trở thành một vị hoàng đế.
Trên lãnh thổ đất nước này, trở thành một vị hoàng đế Trung Quốc.
Nói ra cũng thật buồn cười.
Mấy người Đỗ gia trở thành hoàng thân quốc thích, dòng họ cũng được đổi về là Đỗ thị trước kia.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]