“Phụ hoàng, bà vú bức con ăn sữa, là đêm qua, ăn xong con cảm thấy rất khó chịu.” Nam Chi chỉ vào bà vú, non nớt nói.
Loại lời nói này giống như lời nói tùy hứng của trẻ con, lại làm sắc mặt của bà vú đại biến, ‘thình thịch’ một tiếng quỳ xuống, vội vàng giải thích nói: "Nô tỳ sợ rằng ban đêm tiểu công chúa sẽ đói, nghĩ muốn cho công chúa ăn chút sữa, cũng không có cưỡng ép.”
Bà vú chịu đựng nỗi sợ hãi trong lòng, nở nụ cười hiền từ, “Công chúa, sao nô tỳ có thể làm thương tổn đến người, nô tỳ chính là người cho công chúa ăn sữa từ nhỏ!”
Vẻ mặt Nam Chi lại bối rối, trong lòng rối như tơ vò, đầu óc giống như đứng im không hoạt động, bà vú nhìn cô bằng ánh mắt sợ hãi cùng hiền từ, quỳ trên mặt đất, run rẩy, vô cùng đáng thương.
Điều này khiến Nam Chi nghĩ đến Liên Kiều vẫn đang nằm trên giường, quay đầu hỏi phụ hoàng: “Phụ hoàng, người sẽ trừng phạt nàng ta sao?”
Huệ Đế lạnh lùng nói: "Nếu nàng ta thật sự có liên quan đến chuyện xảy ra tối hôm qua, khẳng định phải trừng phạt, ngươi xác định là nàng ta?”
Nam Chi cúi đầu đếm đầu ngón tay, nghĩ lại từng chuyện xảy ra ngày hôm qua, Huệ Đế cùng Hiền phi ở bên cạnh nhìn, vô cùng có kiên nhẫn, cũng coi như rèn luyện hài tử của mình, nhưng ánh mắt nhìn bà vú lại vô cùng khủng bố.
Thân thể bà vú càng run rẩy lợi hại hơn, dùng ánh mắt cầu xin mà nhìn đứa trẻ, sinh tử của nàng ta bây giờ đều liên quan đến đứa trẻ này.
Nam Chi lặp đi lặp lại hồi ức một phen, sợ bà vú bị đánh oan, cô lại một lần nữa xác định, động tác ngây thơ đáng yêu, bộ dạng cẩn thận tự hỏi, cau mày giống bà cụ non.
Cuối cùng, Nam Chi vẫn nói: “Chính là tối hôm qua sau khi ăn sữa, con bắt đầu thấy khó chịu.”
Huệ Đế dứt khoát nói: “Kéo xuống dùng hình, sẽ khai ra.” Giọng nói lãnh khốc khiến người ta sợ hãi.
“Hoàng Thượng tha mạng, tha mạng, nô tỳ thật sự oan uổng, bệnh tình của công chúa không liên quan gì đến nô tỳ." Bà vú dùng sức dập đầu, bang bang hai cái, trên trán xuất hiện vết máu, máu giống như dòng lệ thi nhau chảy xuống, vừa khủng bố vừa đáng thương, khiến tim Nam Chi run lên, cô mím chặt môi nhìn bà vú, trong lòng có chút hối hận, muốn từ bỏ.
Cô quay đầu lại nói với Huệ Đế: “Phụ hoàng, thôi bỏ đi, con cảm thấy không liên quan đến bà vú.”
“Ồ, lại không liên quan?” Huệ Đế nhướng mày nhìn nữ nhi, “Làm chủ tử, thay đổi xoành xoạch như vậy, sao có thể khiến người ta tin phục, hiện tại ngươi muốn sửa, chậm rồi, kéo xuống đi, cẩn thận tra hỏi một chút.”
Cả người bà vú nhũn ra bị thị vệ kéo xuống, bà vú nghiến răng nghiến lợi, u oán lại tuyệt vọng hướng Nam Chi hô: “Công chúa thật tàn nhẫn, nô tỳ vẫn luôn tận tâm tận lực, hiện tại không thích nô tỳ, cho nên phải giết nô tỳ.”
Hai tay Nam Chi xoắn vào nhau, sắc mặt rối rắm, vẫn luôn có một bàn tay to lớn xoa trên đầu cô, lực có chút mạnh, khiến cô lảo đảo hai cái, mông ngã ngồi trên đệm.
“Phụ hoàng.” Nam Chi ngẩng đầu lên nhìn hắn buộc tội, Huệ Đế liếc nhìn cô một cái, chế nhạo nói: “Thật yếu đuối, còn không ăn sữa người.”
Ngoài điện truyền đến tiếng trượng đánh xuống, tiếng kêu rên của bà vú, tiếng hít thở không thông, còn cả tiếng trượng đánh vào da thịt càng rõ ràng, Nam Chi đem mặt chôn trong lồng ngực Huệ Đế.
Nhiệm vụ này thực sự rất khó, làm sao cô có thể sống sót được đây.
Ở chỗ này, phụ hoàng mẫu phi không nhất định có thể bảo vệ được cô, mà cô lại chỉ là một đứa trẻ.
Một lát sau, thị vệ tiến vào, trong tay còn bưng một cái chén, trong chén là một đồ vật mốc meo, bị nấm mốc che kín, cũng không nhìn ra là thứ gì, trong nấm mốc có nước thấm ra, mang theo mùi hôi thối.
“Đây là thứ gì?” Sắc mặt Hiền phi đại biến, vô cùng sắc bén, Huệ Đế híp mắt không nói chuyện, nhưng khí thế cả người như núi khiến người ta sợ hãi.
Thị vệ thật sâu hít một hơi rồi mới nói: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, đây là thứ tìm được dưới giường bà vú.
Hiền phi vội vàng hỏi: “Đây là cái gì, là độc sao?”
Thị vệ: “Hồi bẩm nương nương, không phải, theo khẩu cung của bà vú, đây là thức ăn hư hỏng, bà vú đem thứ nước rỉ ra bôi lên ngực, sau đó cho tiểu công chúa ăn sữa.”
"Ha hả ..." Trong bầu không khí trầm mặc hít thở không thông, khóe miệng Huệ Đế nhếch lên tàn nhẫn, thậm chí còn mang ý thưởng thức mà vỗ tay nói: “Thật đúng là thủ đoạn hay, hậu cung này, có nhiều nhân tài như vậy!"
“Mang nàng ta vào đi, bổn cung muốn hỏi nàng ta một câu, có nơi nào có lỗi với nàng ta, mà lại hạ độc thủ như vậy.” Khó trách, khó trách hài tử vừa nôn vừa tiêu chảy, đồ ăn hư thối bẩn thỉu đi vào trong bụng, người lớn còn xảy ra chuyện, càng đừng nói đến trẻ con.
Hiền phi kinh sợ, vội vàng đem nữ nhi ôm vào trong ngực, thân thể run nhè nhẹ, Nam Chi dùng tay nhỏ nhẹ nhàng vỗ mẫu phi, “Mẫu phi đừng sợ, không có việc gì, không có việc gì.”
Con của ta!
Hiền phi cảm thấy tâm can vỡ nát, đan xen với hoảng sợ, ôm chặt đến mức khiến Nam Chi có chút hít thở không thông.
Nam Chi không ngờ rằng mình đã đoán đúng, trong lòng cũng không cảm thấy vui vẻ, tuy rằng cô không thích ăn sữa người, nhưng bà vú là người thân cận với thân thể này, vì sao lại làm như vậy?
Bà vú bị hai thị vệ thô bạo mà kéo vào, phần eo chảy đầy máu, vết máu kéo dài trên mặt đất, nồng nặc mùi tanh.
Huệ đế ngửi thấy mùi máu tanh, thái dương nhảy dựng, từ trong mắt bắn ra tia sáng, nhìn bà vú hấp hối bị ném trên mặt đất, khóe miệng nở nụ cười tàn nhẫn khiến người ta kinh hãi. Huệ Đế bị người ta gọi là kẻ điên hỉ nộ vô thường, hắn trở nên cuồng nhiệt đối với những thứ đẫm máu.
Máu tươi, tựa hồ có thể làm hắn có cảm giác kích động cùng thoải mái, giết người tựa như có thể giảm bớt tâm trạng cáu kỉnh.
“Trương thị, vì sao ngươi lại làm vậy, ai kêu ngươi làm chuyện này, sát hại con vua chém đầu cả nhà, ngươi sống đủ rồi sao?” Hiền phi lạnh giọng quát lớn, thần sắc sắc bén, lúc này cũng bất chấp ở trước mặt hoàng đế, mà không thể hiện dáng vẻ ôn nhu tiểu ý.
Những người được chọn làm bà vú trong cung, đều có gia thế trong sạch, cắt đứt liên hệ với người trong nhà, nhưng phạm sai lầm, đều là chém đầu cả nhà.
Sắc mặt bà vú trở nên trắng bệch, cuối cùng chuyển sang màu vàng như lá vàng, thắt lưng nàng ta đã bị đánh gãy, nghe được tin chém đầu cả nhà, cũng không có bất luận biểu cảm hoảng sợ nào, ngược lại cười ha hả thành tiếng, yết hầu khẽ rung lên, giọng nói phát ra khó nghe như tiếng gió rít.
“Là ta làm, không có kẻ nào sai sử cả, một thân sữa này… Như nước, vốn là nên cho hài tử của ta, nhưng nó lại không có, đã chết rồi, ta không muốn sống nữa, bọn họ cũng đừng nghĩ được sống, ta phải báo thù cho nữ nhi, chính là bọn người tham lam phú quý, muốn đẩy ta vào cung là bà vú của con vua, ha ha…” Trương thị một bên cười một bên nôn ra máu, “Bọn họ vốn dĩ muốn đưa ta thành bà vú của hoàng tử, nhưng đáng tiếc, ta không được chọn, trở thành bà vú của công chúa.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]