Cung nữ muốn nói lại thôi, nhưng thấy bộ dạng kiên trì của chủ tử, không thuyết phục được nữa, đành để bà bú bế hài tử qua.
Thi Bội Nhu ôm hài tử, nhìn hài tử nhắm mắt ngủ say, lòng nàng mềm nhũn, nàng không có cảm giác thân thuộc trên thế giới này, nhưng ôm lấy con của mình, giống như đã liên kết với nơi này.
Nàng bắt đầu cho hài tử ăn sữa mẹ, có chút đau, nhưng nhịn xuống, lần đầu tiên, sữa rất tốt cho hài tử.
Tin tức Thi tần sinh hạ tiểu hoàng tử truyền khắp hậu cung, khiến người người ghen tị, là tiểu hoàng tử, là nam hài liền có hy vọng, mẫu bằng tử quý*.
*Mẫu bằng tử quý: nghĩa là mẹ vinh hiển nhờ con.
Nhưng bà vú cùng cung nữ hầu hạ bị áp giải đi, làm chuyện này trở nên rắc rối, trong lòng một số người thấp thỏm bất an, dù không có chuyện gì thì cũng bị bầu không khí này ảnh hưởng, như cá nhốt trong chậu.
Huệ Đế tàn bạo, dám cạo sống phi tử của mình, từng mảnh từng mảnh, từ phi tử mỹ lệ, bị cạo biến thành bộ dạng máu tươi đầm đìa, trở thành huyết nhân khiến người ta sợ hãi.
Hoàng đế tự mình đôn đốc sự việc, thực nhanh đã có kết quả, tra không ra, nhưng cũng không hoàn toàn là không có phát hiện, cuối cùng chỉ quát lớn với Hoàng Hậu, nói nàng quản lý hậu cung thực bẩn thỉu, không thể quản liền không cần làm nữa.
Quyền quản lý hậu cung trực tiếp phân tới tay mấy phi tử là Hiền phi, Thục phi, Đức phi.
Quá bất ngờ, Huệ Đế tuy rằng tàn bạo, nhưng đối với người vợ cả là Hoàng Hậu này còn tính là tôn trọng, hiện tại tước đi quyền quản lý hậu cung, chính là nghi ngờ năng lực của Hoàng Hậu, cũng là đánh vào mặt Hoàng Hậu.
Bởi vì Thi tần gặp chuyện trong lúc sinh nở, cho thấy thực lực của Hoàng Hậu hoàn toàn vô dụng, hay vì thời điểm Thi tần sinh nở, là Hoàng Hậu ra tay!
“Nương nương, hiện tại Hoàng Thượng đang tức giận, qua khoảng thời gian này là tốt rồi.” Cung nữ bên cạnh Hoàng Hậu an ủi nói.
“A……” Hoàng Hậu buông chén trà xuống, lạnh nhạt nói: “Còn trôi qua cái gì, hiện tại trong lòng hắn chỉ nhìn thấy Thi Bội Nhu, cũng xem hài tử của Thi Bội Nhu là tâm can bảo bối.”
“Hài tử của ta mới mất được mấy ngày, hắn lại xem như chưa có chuyện gì xảy ra, tuyển tú, sủng hạnh tú nữ, thậm chí cũng không vì hài tử đã mất mà kiềm chế mấy ngày, sốt ruột muốn sinh hài tử khác.”
Hoàng Hậu niệm kinh cầu phúc cho hài tử suốt đêm, mà người làm phụ thân, lại có thể mây mưa với nữ nhân khác.
Giống như chỉ có mẫu thân là thương tiếc hài tử, phụ thân nó lãnh khốc vô lương tâm, hài tử đã chết, không còn một chút giá trị, thậm chí còn không được nhớ đến lấy một chút.
Hoàng Hậu không hối hận khi ra tay, chỉ đáng tiếc cả người lớn lẫn hài tử đều không có việc gì, Hoàng Hậu biết tại sao hoàng đế lại nóng lòng muốn có con, biết nhưng không có nghĩa là có thể lý giải được.
Về phần quyền lực chốn hậu cung, nàng sẽ đoạt lại, lại còn phải khiến Huệ Đế tự mình đưa về tay nàng.
Trong lòng cung nữ thở dài, cảm thấy Hoàng Thượng rất coi trọng hài tử do Hoàng Hậu sinh ra, sau khi hài tử xảy ra chuyện, mấy phi tử đang sống sờ sờ, bị trả thù bằng cách tàn nhẫn và đẫm máu nhất.
Hoàng Hậu nương nương vì mất con mà quá đau khổ, hơn nữa trượng phu không chút cố kỵ mà sủng ái một phi tử khác, khiến trong lòng Hoàng Hậu nương nương không thể thông suốt.
Dưới loại tình huống này, Hoàng Hậu nương nương căm phẫn mà ra tay, hoàng đế cũng ngay lập tức ngăn chặn, không có trực tiếp vạch trần Hoàng Hậu vì ghen tuông, mà hãm hại phi tần cùng long tự, chỉ nói Hoàng Hậu nương nương không có năng lực quản lý hậu cung.
Năng lực không đủ mà tầm mắt cũng bị che kín, làm ra hành động tàn nhẫn, nhưng đáng tiếc lúc này Hoàng Hậu nương nương không nghe vào.
Huệ Đế từ trong cung của Hoàng Hậu đi tới cung của Thi Bội Nhu, Thi Bội Nhu nhìn sắc mặt khó coi của hắn, nắm lấy tay hắn an ủi nói: “Hoàng Thượng, thần thiếp đã thực thỏa mãn.”
Sau khi Huệ Đế khiển trách Hoàng Hậu, Thi Bội Nhu liền biết là Hoàng Hậu ra tay với mình, trong lòng nàng thật sự tức giận, lại có chút ủy khuất, mỗi ngày nàng đều đưa đồ ăn tới cho Hoàng Hậu, cũng dùng không ít linh dịch, cho dù có dùng cho chó thì chó cũng còn vẫy đuôi với mình.
Hoàng Hậu cũng thật đạo đức giả, nhưng đối phương là Hoàng Hậu, mà hoàng đế cũng không có phế hậu, cho nên một bên là Hoàng Hậu, nàng dù sao cũng chỉ là một cái phi tần, hấp tấp đối đầu với Hoàng Hậu chính là tự mình tìm khổ.
Nhưng nhất định phải coi Hoàng Hậu trở thành kẻ địch mà đề phòng.
Ánh mắt Huệ Đế quét qua mặt nàng một cái, ậm ừ nói: “Chăm sóc thân thể cho tốt, trẫm còn muốn cùng ngươi sinh hài tử, chúng ta còn thiếu một tiểu công chúa đáng yêu.”
“Được.” Thi Bội Nhu có chút ngượng ngùng, nhân cơ hội đề nghị muốn tự mình cho hài tử ăn sữa, cũng tự mình chăm sóc hài tử.
Huệ Đế cho rằng nàng muốn tự mình chăm sóc hài tử là vì đề phòng kẻ khác, cho nên gật đầu đồng ý, tay hắn tùy tiện nâng tách trà lên uống một ngụm, cau mày đậy nắp trà lại, nước trà nhạt thếch, không có cảm giác ngấm vào ruột gan, ngọt lành tươi mát.
Huệ Đế nói: “Trà này không bằng trà ngươi pha.”
"Hoàng Thượng chỉ là muốn làm cho thần thiếp vui vẻ. Đều là lá trà giống nhau. Làm sao có thể có sự khác biệt như vậy? Chờ ở cữ xong, thiếp lại pha trà cho Hoàng Thượng.” Thi Bội Nhu cười nói.
“Được, trẫm chờ, thiếu cái gì thì nói với hạ nhân để bọn họ chuẩn bị, không cần quá vất vả.” Huệ Đế trêu đùa hài tử một hồi, nhìn thấy hài tử vô cùng khỏe mạnh, trong lòng thực vừa lòng, trong hậu cung rất hiếm khi thấy hài tử khỏe mạnh như vậy.
Tuy rằng nữ nhân Thi Bội Nhu này thần thần bí bí, có nhiều bí mật, nhưng hài tử nàng sinh ra rất khỏe mạnh.
Khóe miệng Huệ Đế treo lên một nụ cười không rõ ý vị, một ngày nào đó hắn sẽ biết.
Thi Bội Nhu bắt đầu tự mình cho hài tử ăn sữa, muốn hài tử chỉ ăn sữa của mình, nhưng hài tử này dạ dày thật khỏe, ăn rất nhiều, hơn nữa cách một lúc lại phải ăn, khiến Thi Bội Nhu đang ở cữ vừa mới nghỉ một hồi lại phải mơ hồ bò dậy cho hài tử ăn sữa.
Còn chưa phải tự mình đổ nước tiểu, tắm rửa mặc quần áo, chỉ mới một ngày cho ăn sữa hai ba lần, đã khiến vòng eo của Thi Bội Nhu đau đớn, thần sắc tiều tụy, thời điểm soi gương, toàn thân như phủ đầy bụi, bạch ngọc phủ bụi, không còn hoàn mỹ như vậy nữa.
Tại sao lại như vậy?
Thi Bội Nhu cả kinh nhìn gương mặt mình trước gương, nhất định là do sinh hài tử, cho hài tử ăn sữa, cho nên mới khiến mình tiều tụy như vậy.
Nàng theo bản năng muốn cho mình ăn một chút linh dịch, cải thiện tình trạng tiều tụy một chút, nhưng đợi một hồi lâu, vẫn chưa thấy linh dịch nhỏ giọt ra, điều này khiến Thi Bội Nhu thực hoảng sợ.
Sao lại thế này?
Mỗi ngày đều sẽ có khoảng chừng mười mấy giọt linh dịch, non nửa ly, nhưng hiện tại đến một giọt cũng không có, một giọt đã không có?!
Dùng hết rồi?
Sẽ không, sẽ không!
Thi Bội Nhu không nghĩ ra, không nhớ rõ, điều nàng nghĩ đến đầu tiên chính là, nếu không có linh dịch tẩm bổ, mỹ mạo của nàng sẽ giảm xuống, nàng tiến sát về phía gương đồng, nàng loáng thoáng thấy được phía gò má lấm tấm chấm đen.
Sinh hài tử sẽ thay đổi nội tiết tố, sẽ béo, sẽ có vết đốm, sẽ nổi nốt, tiểu khó, sẽ xấu đi, Thi Bội Nhu không sợ sinh hài tử sẽ có tổn hại đến thân thể, bởi vì nàng đã có linh dịch tẩm bổ, những tổn thương đó sẽ không còn quan trọng với nàng.
Nhưng đã không còn linh dịch….
Đồng tử Thi Bội Nhu run rẩy, tim đập thình thịch, cả người nhũn ra, cơ thể vốn được linh dịch nuôi dưỡng sẽ dần trở nên tầm thường.
Cơ thể cần được linh dịch không ngừng tẩm bổ, nàng đã từng thử qua, nếu thời gian dài không dùng linh dịch, da nàng sẽ không được đẹp như vậy, sẽ nổi một số vết thâm, mụn, đổ dầu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]