Edit: Kim 
Tuy rằng Thi Bội Nhu đã cảnh báo bản thân rằng nàng và Ninh Vương là trong sạch, nhưng nàng vẫn sợ hãi không thể giải thích được. 
Quả nhiên con dấu kia chính là một củ khoai lang nóng bỏng tay, chỉ cần Huệ Đế nhìn thấy thứ này, chắc chắn sẽ nghi ngờ nàng. 
Nhưng thứ mờ mịt, không thể giải thích đó khiến tim con người ta loạn nhịp, lại không thể khống chế. 
Trước mặt nàng hiện lên hình ảnh của Ninh Vương, hắn mỉm cười, tươi tắn tuấn lãng, ôn nhu dễ gần, nếu nói ra, chẳng lẽ sẽ để cho một người như vậy phải trực tiếp biến mất. 
Huệ Đế đã giết không ít tông thất, huynh đệ, ngay cả ngôi vị hoàng đế cũng là vì cướp đoạt mà có, tất nhiên không phải người lương thiện. 
Con dấu khắc hoa mai vụng về kia, khiến tâm can Thi Bội Nhu run rẩy, không cần biết Ninh Vương thật sự có ý gì hay không, nhưng cũng không thể bởi vì vậy mà chết. 
“Rất khó trả lời sao?” Huệ Đế nhìn Thi Bội Nhu, nhíu mày, trong mắt dần hiện lên tơ máu. 
“Thần thiếp không để ý lắm, nhiều đồ như vậy, trong lúc nhất thời cũng chưa nhớ ra Ninh Vương tặng cái gì.” Thi Bội Nhu cố gắng tỏ vẻ thản nhiên nhất có thể, trên mặt nàng còn hiện lên vẻ mê mang, hỏi lại Huệ Đế: “Đồ của Ninh Vương không thể nhận sao?” 
“Có thể hay không phải nhìn mới biết được, ngươi, đi tìm đồ của Ninh Vương tặng ra đây.” Huệ Đế tùy tay chỉ một cung nữ, cung nữ thấp thỏm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/2003414/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.