Chương trước
Chương sau
Edit: Kim

Nam Chi cảm thấy mình cần bày tỏ cảm xúc của mình, vì vậy cô lộc cộc chạy đến trước mặt Vạn Mộng Lâm, ngẩng đầu lên hỏi cô: “Dì à, cha cháu đối xử với dì tốt như vậy, là muốn kết hôn với dì.”

Diệp Nghiên Sơn:?!!

Thật đúng là con gái ruột!

Hắn đúng là nghĩ như vậy, nhưng không muốn quá nhanh.

Vạn Mộng Lâm vô cùng xấu hổ, nắm lấy tay con gái, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, cô muốn thực hiện ước mơ, muốn nuôi con thật tốt, nhưng mà việc kết hôn với Diệp tiên sinh, thật sự quá miễn cưỡng.

Nói đúng ra, bọn họ mới quen biết chưa tới hai ngày, đã nói đến chuyện kết hôn, thật sự quá nhanh, khiến người ta không thể tiếp thu.

“Mẹ tôi sẽ không kết hôn với chú Diệp, tôi có cha.” Vạn Nhĩ Nhĩ đứng ra che trước mặt mẹ mình, đối với chuyện kết hôn này vô cùng bài xích.

“Thật vậy sao, chị lại nghĩ rằng bọn họ muốn kết hôn, chỉ có người thân mới sống dưới một mái nhà.” Nam Chi hỏi lại Vạn Nhĩ Nhĩ, người lớn cảm thấy trẻ con có nhiều bạn chơi cùng sẽ vui vẻ.

Nhưng trong cốt truyện, Tuyết Lị luôn xảy ra mâu thuẫn với anh em bọn họ, Tuyết Lị có thứ gì, Diệp Nghiên Sơn đều sẽ chuẩn bị cho anh em bọn họ như vậy.

Thậm chí có đôi khi Vạn Nghiên Nghiên thích đồ gì của Tuyết Lị, muốn đổi với Tuyết Lị, Tuyết Lị không vui, nhưng đều bị cha yêu cầu đưa cho Vạn Nghiên Nghiên.

Tuyết Lị đặc biệt khó chịu, cảm thấy cha không còn yêu mình nữa, vì đứa trẻ khác mà làm cô chịu uất ức.

Tuyết Lị chỉ có thể trốn trong ổ chăn của mình mà khóc, bọn họ cũng không phải chị em ruột, đến nhà cô ở, còn bắt cô phải nhường chỗ.

Tuyết Lị càng ngày càng chán ghét bọn họ, luôn gây xung đột với bọn họ, có thứ gì cũng tự mình đoạt lấy, nếu nói với cha, cha cũng chỉ bảo cô phải nhường bọn họ.

Tuyết Lị ở trong mắt người giúp việc trong nhà chính là một vị đại tiểu thư kiêu ngạo, ương ngạnh, lại vừa hung ác, đối xử với anh em nhà họ Vạn thật tàn nhẫn, Diệp Nghiên Sơn càng nói, Tuyết Lị càng chống đối.

Có đôi khi nhìn, bọn họ mới chính là người một nhà, Tuyết Lị núp ở một góc, nhìn bên kia cười nói vui vẻ, chung sống hòa thuận.



“Mẹ tôi là nhân viên của chú Diệp, làm công cho chú Diệp.” Vạn Nhĩ Nhĩ nỗ lực giải thích, chỉ số thông minh của hắn cao, nhưng cũng chỉ là một đứa trẻ hơn ba tuổi, đã có thể biểu đạt rõ ràng cũng thật ghê gớm.

Nam Chi nghiêng đầu, thời điểm nhìn Vạn Nhĩ Nhĩ, trong lòng có một cảm giác không thể kiềm chế được, đó là muốn đẩy hắn ngã xuống mặt đất.

Chán ghét hắn, chán ghét hắn……

Tôi là một đứa trẻ lễ phép, Nam Chi ngây ngô nói: “Người làm công cho cha có rất nhiều nha, chỉ có các người là đến đây ở thôi.” Cô nhìn về phía Vạn Mộng Lâm, “Dì Vạn, dì không muốn kết hôn với cha cháu sao, dì còn muốn ở bên cha ruột của các em sao?”

“Cái này…” Vạn Mộng Lâm thật lúng túng, xấu hổ đến mức hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống, hiện tại Vạn Mộng Lâm còn chưa phải là một người vô cùng tự tin, là một nhà thiết kế nổi tiếng, chỉ có thể co quắp đứng ở đó.

“Được rồi, dì Vạn ở lại đây một thời gian rồi sẽ dọn ra ngoài, đừng nói đến việc kết hôn nữa.” Diệp Nghiên Sơn lên tiếng, thấy con gái còn muốn nói chuyện, vội vàng gân cổ nói: “Bánh kem tới rồi, ăn bánh kem.”

“Được rồi.” Nam Chi nhìn bánh kem, lập tức thu binh, cô phải làm thế nào để liên lạc được với cha của bọn họ, để hắn tới đón bọn họ về đây?

Dù sao thì bọn họ cũng phải về nhà, về sớm một chút thì tốt, ai về nhà nấy, tìm cha của mình.

Diệp Nghiên Sơn cắt bánh kem cho mấy người, Vạn Mộng Lâm liên tục nói lời cảm tạ, Vạn Nghiên Nghiên ăn bánh kem, trên mặt lộ ra vẻ kinh hỉ, “Mẹ, ăn ngon thật đấy.”

Diệp Nghiên Sơn cười cười, dịu dàng nói: “Ngon thì ăn nhiều một chút, về sau đầu bếp nhà chú sẽ làm cho mấy đứa ăn mỗi ngày.”

“Không mau cảm ơn chú.” Vạn Mộng Lâm xoa đầu con gái, trong lòng chua xót, tội nghiệp cho các con, đến bánh kem cũng rất ít khi được ăn.

“Cảm ơn chú.” Trong mắt Vạn Nghiên Nghiên chỉ có bánh kem, mà anh trai Vạn Nhĩ Nhĩ lại như mang trong mình nhiều tâm sự nặng nề, hắn nhìn mẹ, lại nhìn chú Diệp anh tuấn chững chạc.

Diệp Nghiên Sơn lại cắt cho con gái một miếng bánh kem, Nam Chi cự tuyệt, “Không cần, con no rồi.”

“Tuyết Lị thật ngoan, no rồi sẽ không ăn nữa.” Diệp Nghiên Sơn xoa đầu con gái, lại thấy ánh mắt hâm mộ của Vạn Nghiên Nghiên, lại sờ đầu cô bé, “Nghiên Nghiên cũng rất ngoan.”

Vạn Nhĩ Nhĩ có chút do dự mà nhìn Diệp Nghiên Sơn, Diệp Nghiên Sơn đã nhận ra, hỏi: “Nhĩ Nhĩ, làm sao vậy, có chuyện gì cứ nói với chú, những chuyện chú có thể làm được, chú nhất định sẽ giúp cháu làm.”

Môi Vạn Nhĩ Nhĩ mấp máy, Diệp Nghiên Sơn kiên nhẫn chờ đợi, một hồi lâu, Vạn Nhĩ Nhĩ mới nhỏ giọng nói: “Chú, cháu có thể dùng máy tính của chú không, chỉ một lát, một chút thôi.”

“Nhĩ Nhĩ, không thể làm phiền chú.” Mới mở miệng đã muốn dùng máy tính của Diệp Nghiên Sơn, Vạn Mộng Lâm trẻ tuổi, nhưng cũng biết trong máy tính sếp tổng nhất định sẽ có nhiều thứ quan trọng.



“Không thành vấn đề, trẻ em có thể dũng cảm biểu đạt ý nghĩ là rất tốt, trong phòng khách có máy tính, có thể dùng, nhưng phải hứa với chú không thể dùng quá lâu.” Diệp Nghiên Sơn đáp ứng yêu cầu của bọn họ, nhưng phải có điều kiện.

“Cảm ơn.” Đôi mắt Vạn Nhĩ Nhĩ sáng lên, hắn rất thích máy tính, trước kia gần nhà thuê có tiệm nét, nhưng địa phương kia là một chỗ hỗn loạn, bên ngoài nhìn vào chỉ thấy khói trắng lượn lờ, vô cùng ồn ào, căn bản không dám đi vào.

Có được một chiếc máy tính thuộc về mình, Vạn Nhĩ Nhĩ giảm bớt cảm giác bài xích với Vạn Nghiên Sơn.

“Làm phiền Diệp tiên sinh.” Vạn Mộng Lâm thật ngượng ngùng.

“Không sao, đứa nhỏ thích là được.” Diệp Nghiên Sơn cười nhìn cô, một người đàn ông ôn hòa, ánh mắt bao dung, thâm tình tựa như đại dương mênh mông, có thể dìm người chết đuối, Vạn Mộng Lâm hoảng loạn gục đầu xuống ăn bánh kem.

Vạn Mộng Lâm vốn là một cô gái thanh thuần, chưa từng yêu đương, lại vượt qua ranh giới của hôn nhân, trở thành một người mẹ khi chưa lập gia đình.

Ôi, sao nắm tay nhỏ bé của cô lại nắm chặt thế này?

Nam Chi kinh ngạc, nhìn thấy cảnh này, cô bất giác nắm chặt tay lại, có lẽ là do chị Tuyết Lị quá tức giận.

Nam Chi cảm thấy lồng ngực nghẹn muốn chết, có chút khó thở, nhẹ nhàng vỗ ngực mình, ai nha, cha đúng là đại ngốc, đại ngốc, chúng ta rộng lượng, tha thứ cho cha.

Cổ tức giận kia mới dần giãn ra, Nam Chi hỏi hệ thống ca ca: “Chị Tuyết Lị vẫn luôn ở bên cạnh ta sao?”

“Không có ở đây đâu, chỉ là lưu lại một chút chấp niệm tàn dư.” Hệ thống trả lời.

“Chị Tuyết Lị thật sự chán ghét bọn họ, ngay cả cổ thân thể này cũng cảm thấy chán ghét.” Nam Chi cảm thán, lại nhìn Diệp Nghiên Sơn, “Đều là do lỗi của cha.”

“Tuyết Lị, con sao thế?” Diệp Nghiên Sơn thấy con gái nhíu mày, biểu cảm khó chịu, nôn nóng hỏi.

Nam Chi nhìn hắn, sau đó dùng tay chỉ vào ngực mình, “Con khó chịu ở chỗ này, cha à, rất khó chịu.”

Diệp Nghiên Sơn cứng đờ, ôm con gái đặt lên đùi, dùng tay vỗ về ngực con gái, “Lại đây, cha vỗ giúp con.”

Rốt cuộc chính là tránh nặng tìm nhẹ, lảng đi một số thứ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.