Chương trước
Chương sau
Edit: Kim

“Hoắc Hạ Quân……” IPad phát ra một giọng nữ của máy móc, đọc ra tên một người.

Trên màn hình là hình ảnh một đứa trẻ sáu bảy tuổi đang cầm cúp và giấy chứng nhận, rất giống Vạn Nhĩ Nhĩ.

Vạn Nhĩ Nhĩ ngây người nhìn tấm ảnh, hắn có một loại trực giác, vô cùng mạnh mẽ, đây chính là cha hắn, nhất định là cha hắn.

Nam Chi thở phào nhẹ nhõm, “Cuối cùng cũng tìm ra cha em rồi, khẳng định là đúng.”

“Mau nhìn xem, chú ấy lớn lên có hình dáng thế nào?” Nam Chi thúc giục, ngón tay Vạn Nhĩ Nhĩ run lên, nói vào máy câu ‘Hoắc Hạ Quân’, trang tìm kiếm ngay lập tức hiện lên.

Hết bức ảnh này đến bức ảnh khác, mang theo khí thế cường đại ập đến trước mắt, trong các bức ảnh, Hoắc Hạ Quân có khuôn mặt tinh xảo mà sắc bén, trên người mặc tây trang, vừa đẹp vừa lạnh lùng, phảng phất như áp đảo bên trên tất cả mọi người.

Quý khí cùng kiêu ngạo đã ngấm vào xương tủy, người như vậy, vừa nhìn đã biết không phải kẻ tầm thường.

“Oa, tương lai em cũng sẽ trông giống thế này, chú ấy thật đẹp mắt.” Nam Chi thật lòng khen ngợi, trong mắt tràn đầy ngưỡng mộ mà tán thưởng, “Cha em là kẻ có tiền, nhìn chiếc kẹp cà vạt này xem, cả nút áo làm bằng ngọc thạch này nữa.”

“Hô……” Vạn Nhĩ Nhĩ thở phào một hơi, cả người đều thả lỏng, nước mắt lưng tròng, cuộc sống của hắn sau này, nhất định sẽ tốt hơn.

Cha sẽ không vứt bỏ con cái, nhất định sẽ yêu thương con.

Vạn Mộng Lâm tuy rằng không thể cho con vật chất, nhưng lại dành rất nhiều tình thương cho con của mình, khiến Vạn Nhĩ Nhĩ cảm thấy, là cha mẹ nhất định sẽ không từ bỏ con cái, sẽ yêu thương con.

“Mau nói cho cha em biết.” Nam Chi cao hứng nói.

Vạn Nhĩ Nhĩ tham lam mà nhìn ảnh của cha, nghe thấy lời nói của Nam Chi, nhưng làm thế nào để liên hệ được, “Tôi không có số điện thoại.”

Nam Chi cũng gặp khó khăn, cô cũng không có, còn bị nhân viên tổng đài kéo vào danh sách đen.

Nhưng mà, Vạn Nhĩ Nhĩ rất lạc quan, “Nhất định có thể tìm được, tôi sẽ học cách xâm nhập.”

Lúc sau, Vạn Nhĩ Nhĩ liền học theo video dạy về hack, Nam Chi ngồi ở bên cạnh, cũng nhìn, nhìn một hồi, đầu óc choáng váng, không nhịn được nói: “Cậu ta thật lợi hại.”

Hệ thống: “Ừm!”

Nam Chi: “Ta muốn học.” Học xong cô cũng có thể kiểm tra rất nhiều thứ.

Hệ thống: “Hắn có thể chạy trước khi học cách đi, nhưng không có nghĩa là ngươi cũng có thể. Đi từng bước một thôi, muốn xây một căn nhà cao tầng, trước hết phải xây móng.”

Hai người lớn về nhà, nhìn thấy hai đứa nhỏ còn đang chụm đầu vào máy tính, Diệp Nghiên Sơn nhắc nhở nói: “Đừng nhìn lâu, hỏng mắt đấy.”

“Biết rồi ạ.” Nam Chi xem đến choáng váng, hoàn toàn không hiểu gì, nghe được tiếng của cha, lập tức chạy đến bên cạnh hắn.



“Mẹ…” Vạn Nhĩ Nhĩ cất máy tính, nói với Vạn Mộng Lâm: “Mẹ, con có một điều bất ngờ dành cho mẹ.”

Vạn Mộng Lâm cười dịu dàng, “Cái gì vậy?”

Vạn Nhĩ Nhĩ giấu iPad sau lưng, “Đến lúc đó mẹ sẽ biết.”

“Được, được, mẹ sẽ chờ.” Lúc này Vạn Mộng Lâm còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, chỉ cho rằng con trai định tặng cho mình món quà gì đó.

Chuyện Nam Chi với Vạn Nhĩ Nhĩ làm, cũng không nói cho Vạn Nghiên Nghiên biết, cô ngây thơ vô tri, nói không chừng sẽ lỡ miệng nói ra, chuyện còn chưa xác định, Vạn Nhĩ Nhĩ không dám cho mẹ biết, sợ mẹ sẽ đau lòng.

“Đô đô đô……” Nghe tiếng điện thoại vang lên, Nam Chi cùng Vạn Nhĩ Nhĩ đều khẩn trương nắm chặt tay, vô cùng căng thẳng.

Trải qua một khoảng thời gian học tập, sau nhiều lần thí nghiệm, cuối cùng cũng tìm được số điện thoại di động của Hoắc Hạ Quân.

“Alo, xin chào, tôi là Hoắc Hạ Quân.” Điện thoại vừa kết nối, một giọng nói trầm ấm vang lên.

“Cha…” Vạn Nhĩ Nhĩ không kìm được gọi một tiếng cha, đầu dây bên kia trầm mặc một hồi, “Bạn nhỏ, đừng đùa dai.” Sau đó liền cúp điện thoại.

Vạn Nhĩ Nhĩ cắn chặt quai hàm, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, không biết là do nghe thấy giọng nói của cha, hay là vì cha lạnh lùng.

Nam Chi cố gắng chịu đựng nôn nóng trong lòng, đưa khăn giấy cho Vạn Nhĩ Nhĩ, “Đừng khóc, em tìm thấy cha rồi.”

Phải khiến cha hắn tới đón hắn về nhà.

Nam Chi vừa nói, Vạn Nhĩ Nhĩ càng khóc to hơn, Vạn Nghiên Nghiên đang chơi đùa ở bên kia cũng chạy lại, “Anh ơi, đừng khóc, đừng khóc.”

Vạn Nhĩ Nhĩ rất xúc động, mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại, quyết tâm gọi lại một lần nữa, sau khi kết nối, hắn lập tức nói: “Cha, con đúng là con của cha, ngày trước cha cùng mẹ ở trong khách sạn, sau đó liền có con và em gái.”

Hoắc Hạ Quân nghe thấy giọng của trẻ con, cảm thấy cạn lời, đang định cúp điện thoại, thì đột nhiên nhớ đến, đúng là có một lần như vậy, sau khi tỉnh dậy với chiếc giường hỗn loạn, cũng chỉ còn lại sợi dây buộc tóc của phụ nữ.

Chẳng lẽ, một lần đó, lại khiến người phụ nữ kia mang thai?

Tại sao người phụ nữ kia không tự đến tìm hắn, cô ta có mục đích gì, lợi dụng con để được gả vào nhà hào môn sao?

Hoắc Hạ Quân nhất thời đau đầu, xoa lông mày, hắn còn chưa kết hôn đã có con, không phải con trong giá thú.

Đồng tử Hoắc Hạ Quân run rẩy, hít sâu một hơi, hỏi: “Hiện tại cháu đang ở đâu?”

Nam Chi lập tức báo địa chỉ qua điện thoại, cuối cùng còn thúc giục: “Chú tới nhanh nha.”

Hoắc Hạ Quân nghe thấy giọng bé gái, đây là con gái hắn sao?

Từ trên trời rơi xuống một cặp song sinh?

Lại còn là do một người phụ nữ xa lạ sinh.



Mặc kệ có phải sự thật hay không, thì hắn cũng phải đi xác nhận một chuyến.

Nếu không phải, thì quên đi, nhưng nếu là thật…

Hoắc Hạ Quân đột nhiên đau đầu, người phụ nữ kia đang chơi trò gì, lén lút sinh con, lại còn bảo đứa nhỏ gọi tới.

Hoắc Hạ Quân có ấn tượng rất xấu với người phụ nữ xa lạ kia, quả là thủ đoạn, dã tâm bừng bừng.

“Tốt quá rồi, cha em sẽ tới đây.” Nam Chi nói với Vạn Nhĩ Nhĩ, “Gia đình em sắp đoàn tụ rồi.”

Cha tôi cũng sẽ không chết.

Vạn Nhĩ Nhĩ nhìn Nam Chi, môi mấp máy, hắn muốn cảm ơn, nhưng lại không thể nói nên lời, chỉ cúi gằm mặt xuống.

Hắn hừ một tiếng, như có lá gan đấu võ mồm với Nam Chi: “Là tôi tìm được cha, cũng không phải chị tìm được cha, chị vui mừng cái gì?”

Nam Chi chống nạnh, “Chị cứ vui vẻ đấy, là chị giúp em tìm được.”

Có lẽ là trong khoảng thời gian này cùng nhau tìm cha, quan hệ giữa hai người đã có có thể tính là có chút tình bạn, hắn lúng túng nói: “Cảm ơn chị.”

Nam Chi thoải mái hào phóng, “Không cần cám ơn.” Tôi làm là vì cha tôi.

Vào lúc ăn tối.

Trên bàn cơm, Vạn Nhĩ Nhĩ nhìn Vạn Mộng Lâm, lại nhìn Diệp Nghiên Sơn, tìm được cha rồi, hắn càng không muốn mẹ và chú Diệp ở bên nhau.

Người một nhà nên ở bên nhau.

Cha, mẹ, con…

Nghĩ đến cha sắp tới, Vạn Nhĩ Nhĩ vô cùng vui vẻ, nói với mẹ: “Mẹ, con tìm được cha rồi, cha sắp tới tìm chúng ta.”

“Loảng xoảng……”

Cái thìa rơi xuống, nước canh bắn ra tung tóe.

Đồng tử Vạn Mộng Lâm run rẩy, cả người ngây ra rồi cứng đờ, chậm rãi quay đầu lại, choáng váng hỏi con trai: “Con nói cái gì?”

Vạn Nhĩ Nhĩ vui vẻ nói lại: “Tìm được cha rồi, cha nói sẽ đến tìm chúng ta.”

Khóe miệng Vạn Mộng Lâm cứng lại, cô bật cười, “Nhĩ Nhĩ, đừng nói đùa.” Sao có thể tìm được, chính cô còn không biết là ai.

“Dì Vạn, đó là sự thật, tìm được ở trên mạng nha.” Nam Chi giúp Vạn Nhĩ Nhĩ chứng minh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.