Chương trước
Chương sau
Edit: Kim

Người ta cũng đã xin lỗi, còn có thể làm cái gì, chỉ có thể tha thứ!

Diệp Nghiên Sơn nói: “Về sau đừng làm như vậy nữa, bản thảo thiết kế cứ gửi cho giám đốc Quan xem, cô là vượt cấp rồi.”

“Được, tôi biết rồi.”

Khuôn mặt của Vạn Mộng Lâm đỏ bừng vì xấu hổ.

Giám đốc Quan, người đang ngồi cách đó không xa:...

Mẹ nó!

Các người là một đám không có quy củ, lúc nhét người vào bộ phận thiết kế, có nghĩ đến cảm nhận của hắn không.

Vẫn là cùng một người đấy.

Nhưng giám đốc Quan sẽ không nói nhiều, lương cao như vậy, công ty là gia đình của hắn, ông chủ là cha hắn, a đúng đúng đúng, các người nói gì cũng đúng.

Nhưng mà, thật không biết phải xử lý Vạn Mộng Lâm thế nào, phải nói gì với bản thảo thiết kế của Vạn Mộng Lâm đây…

Đúng là một lời khó nói hết, bởi vì sốt ruột, những thứ vẽ ra thật sự không giống với người có năng khiếu mà ông chủ đã nói, lúc nào cũng nói sẽ có cố gắng trau dồi, giám đốc Quan cảm thấy thật chướng mắt.

Nhưng người phụ nữ này là người được cả ông chủ lẫn cổ đông Trương chú ý, chỉ riêng điểm này thôi đã phải xử lý cẩn thận rồi.

Diệp Nghiên Sơn vốn tưởng rằng Trương Tất Vân đang chơi đùa, nhưng thật không ngờ Trương Tất Vân đối với Vạn Mộng Lâm cũng thật dụng tâm, cùng đi làm cùng tan ca, không có việc gì lại ở cùng một chỗ với Vạn Mộng Lâm, rảnh rỗi lại mang Vạn Mộng Lâm đi xem triển lãm trang sức.

Lợi dụng các mối quan hệ của mình, để giúp Vạn Mộng Lâm trở thành một nhà thiết kế trang sức nổi tiếng, mời người đến chỉ dạy cho Vạn Mộng Lâm.

À, cái này…

Chẳng lẽ là đã thông suốt?!

Lãng tử quay đầu?

Đầu đều đã vứt mất từ lâu, còn cái gì để mà quay đầu?

Nếu là như vậy, e rằng chú Trương thật sự sẽ chấp nhận Vạn Mộng Lâm, rốt cuộc cũng không có nhiều người phụ nữ có thể quản được Trương Tất Vân.

Diệp Nghiên Sơn không nhịn được gọi Trương Tất Vân đến nhà , hỏi hắn một câu rốt cuộc giữa hắn và Vạn Mộng Lâm là như thế nào.

Trước mặt Diệp Nghiên Sơn, Trương Tất Vân không có trực tiếp thừa nhận mình thích Vạn Mộng Lâm, mà chỉ dang tay nói: “Em chỉ cảm thấy cô ấy đã làm việc rất chăm chỉ, muốn giúp cô ấy một phen, em tuy lười, nhưng rất muốn thấy người khác thành công.”

Nam Chi:??!!

Cô ngơ ngác mà nhìn Trương Tất Vân, “Anh, anh thích dì Vạn sao?”

Trương Tất Vân:……

“Không phải.” Trương Tất Vân phủ nhận, “Chỉ là cảm thấy thú vị.”



“Anh giúp dì Vạn nhiều như vậy, nhưng không thích à?” Nam Chi nghi hoặc, những chuyện cha làm trong cốt truyện, bây giờ anh đều làm, ừm, lúc cha làm những chuyện này, là vì thích, muốn kết hôn với dì Vạn.

Hiện tại anh đang làm những việc này, cũng là vì thích dì Vạn.

Trong đầu nhỏ của Nam Chi, logic rất rõ ràng, và cô đánh đồng những hành vi này với việc thích.

Nam Chi có chút ưu sầu mà nhìn người anh hoa hòe lòe loẹt này, nói lời thấm thía: “Anh, dì Vạn thích cha của Vạn Nhĩ Nhĩ.”

Đến lúc dì Vạn về nước, anh phải làm sao bây giờ?

Liệu anh có đi theo về nước, sau đó mất mạng trong tai nạn xe cộ không?

Từ cha chuyển thành anh, nhất định phải biến dì Vạn trở thành một nhà thiết kế nổi tiếng.

Giống vịt con xấu xí biến thành thiên nga trắng xinh đẹp.

Hai người đàn ông trầm mặc, Trương Tất Vân chỉ nói: “Dù sao anh cũng không thích cô ta, anh Diệp, không nên nói chuyện này với người lớn trong nhà.”

Diệp Nghiên Sơn nói: “Tự cậu nhìn rồi làm đi, tôi hy vọng cậu biết mình đang làm cái gì.”

Hắn nghĩ ngợi một chút, không thể không nói thêm: “Tình cảm của Vạn tiểu thư dành cho cha của hai đứa con không phải bình thường.”

Từ lần tranh giành quyền nuôi con lần trước, có thể nhận ra đây là một người phụ nữ rất bảo thủ.

Nói bảo thủ, nhưng lại chưa kết hôn đã có con, đối tượng còn là tình một đêm.

Có lẽ trước khi xảy ra tình một đêm, Vạn Mộng Lâm đã thích Hoắc Hạ Quân, cùng hắn có con, đại khái là đạt được ước nguyện đi.

Trương Tất Vân tùy ý xua tay, tiêu sái rời đi: “Yên tâm, em cũng không thích cô ta.”

Hai cha con nhìn bóng lưng của Trương Tất Vân với vẻ mặt lo lắng, như thể họ đang nhìn một con cừu non bị lạc.

Nam Chi thu hồi ánh mắt, nói với Diệp Nghiên Sơn: “Cha, cha có kiểm tra xe mỗi ngày không, nhất định phải lái xe cẩn thận, con không muốn không có cha.”

Diệp Nghiên Sơn:……

Cũng không biết đây là quan tâm, hay là nguyền rủa…

“Yên tâm, cha sẽ chú ý.” Diệp Nghiên Sơn xoa đầu con gái.

Nhưng khuôn mặt nhỏ của Nam Chi vẫn còn lo lắng, bởi vì cô còn chưa rời đi, điều đó đồng nghĩa với việc vẫn chưa vượt qua tai nạn xe cộ của cha.

Nên làm cái gì bây giờ, phải làm cái gì để giúp cha đây?

Nam Chi bất lực chỉ có thể như một bà cụ non mà cằn nhằn, nhắc nhở cha mình kiểm tra xe mỗi ngày.

Nam Chi không chỉ nhắc nhở cha mình, mà còn nhắc nhở chú tài xế kiểm tra xe, bởi vì hệ thống ca ca nói, tai nạn xe cộ cũng có thể là tai nạn xe hơi.

Diệp Nghiên Sơn không rõ tại sao con gái lại sợ mình xảy ra tai nạn đến vậy, nhưng nói nhiều, trong lòng cũng chú ý an toàn của bản thân, đi làm, tan làm đều bảo tài xế chạy chậm một chút, không cần vội.

Nam Chi chạy về phòng, cầm điện thoại gọi cho Vạn Nhĩ Nhĩ: “Vạn Nhĩ Nhĩ……”

Hệ thống:……



Dù sao hệ thống cũng không nghĩ tới, Nam Chi vẫn còn liên lạc với Vạn Nhĩ Nhĩ, hơn nữa đứa trẻ còn hợp tình hợp lý mà gọi điện cho Vạn Nhĩ Nhĩ, hoàn toàn không nghĩ tới mình đã hố người ta một vố.

Điều tuyệt vời nhất là, Vạn Nhĩ Nhĩ dường như cũng thực sự coi Nam Chi như một người bạn có thể nói chuyện, mỗi lần gọi điện thoại đều nói chuyện trên trời dưới đất, nói đến không cần logic.

Tình bạn của trẻ con đúng là không thể hiểu được.

Về sau Vạn Nhĩ Nhĩ lớn lên, liệu hắn có nhớ lại rằng mình đã bị người khác hố một vố không.

Nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, Vạn Nhĩ Nhĩ cũng không biết cốt truyện, cho dù biết cốt truyện, cũng không thể tính nợ lên đầu Diệp gia được.

Không thể trách Diệp gia không chi nhiều tiền như trong cốt truyện được.

Hơn nữa, quả thực Nam Chi đã hỗ trợ hắn tìm được cha, tìm được người thân của mình.

Hệ thống: eeee….

Quả đúng là hợp tình hợp lý!

Hai đứa nhỏ ngây ngô nói chuyện, Vạn Nhĩ Nhĩ không nhất định thật sự thích Nam Chi, nhưng là, về tới Hoắc gia, Vạn Nhĩ Nhĩ không có một người bạn nào, bên cạnh chỉ có một người em gái ngây thơ mờ mịt.

Cho dù có trẻ con cùng tuổi, nhưng những đứa trẻ đó lại rất hư, luôn mắng hắn là đồ con hoang, không có mẹ.

So với Tuyết Lị còn hư hơn, so với bọn họ, Tuyết Lị dễ thương hơn nhiều.

Vạn Nhĩ Nhĩ là một đứa trẻ, ở Hoắc gia, không có người để ý hắn nghĩ gì, nói gì.

Cùng Nam Chi nói chuyện vài lần, ngược lại hắn còn chờ mong cuộc gọi của Nam Chi, ít nhất cũng có người nói chuyện với hắn.

Nam Chi từ trong miệng Vạn Nhĩ Nhĩ biết được, cha của Vạn Nhĩ Nhĩ sắp kết hôn, cô vô cùng kinh ngạc, buột miệng nói: “Còn dì Vạn thì sao?”

Hoàng tử và Lọ Lem sẽ sống hạnh phúc bên nhau.

Vạn Nhĩ Nhĩ trầm mặc, “Tôi không biết, tôi không biết nên làm thế nào, Tuyết Lị, tôi cảm thấy cha không yêu tôi.”

Nam Chi không chút suy nghĩ nói: “Yêu chứ, sao có thể không yêu, em là con chú ấy mà.”

Trong cốt truyện, cha Vạn Nhĩ Nhĩ rất yêu thương Vạn Nhĩ Nhĩ.

Vạn Nhĩ Nhĩ:…… Chính là, tôi không cảm nhận được chút nào.

Hắn cảm thấy mình giống như một món đồ chơi, bị người ta cướp lại đây, bỏ mặc ở một góc.

Nam Chi hỏi: “Cha em thật sự muốn kết hôn sao?”

Vạn Nhĩ Nhĩ: “Tôi nghe bà nội nói, bà nội đang tìm vợ cho cha.”

Nam Chi hỏi: “Em nói cho mẹ em biết chưa?”

Vạn Nhĩ Nhĩ thở dài một hơi, “Tôi gọi điện thoại cho mẹ, mẹ nói mẹ rất bận.”

Một sự bất lực sâu sắc bao trùm lấy Vạn Nhĩ Nhĩ, khiến hắn không thể vùng vẫy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.