Chương trước
Chương sau
Edit: Kim

Không thể chấp nhận được!

Không thể chấp nhận cũng phải chấp nhận!

Chung Ly Sương hoàn toàn mặc kệ đứa trẻ nghĩ thế nào, dù sao cũng là con của kẻ thù.

Chung Ly Sương nghiến răng nghiến lợi, cố nén tức giận nói với Nam Chi: “Ngươi nhặt dao lên, đâm vào thân thể con chó, ta sẽ tặng con chó này cho ngươi.”

Nam Chi nhìn nàng ta, đâm vào thân thể chó con, chó con sẽ rất đau, sẽ chảy máu, sẽ chết, sẽ không cử động được, sẽ không sủa được nữa.

Kẻ lừa đảo, dì xấu xa lừa người!

Nam Chi lắc đầu, “Không cần, chó con sẽ rất đau.”

Chung Ly Sương tức giận đến ngã ngửa, đỡ trán, như đang nổi điên, nhặt con dao găm nhỏ trên mặt đất lên, “Nếu ngươi không động thủ, ta sẽ thay ngươi giết nó.”

Không phải ngươi thích chó con sao, ta sẽ khiến ngươi mất đi nó.

“Không được.” Nam Chi bước hai bước, tiến lên ôm chó con vào lòng, “Chó con cái gì cũng không biết, giết chó con cũng không thể báo thù.”

“Ngươi, ngươi……” Chung Ly Sương tức giận đến nỗi đôi mắt nổi lên tơ máu, các tia máu tụ lại, khiến đôi mắt nàng ta đỏ như máu, nhìn vô cùng đáng sợ.

“Gâu gâu……” Chó con trong lòng Nam Chi giãy giụa, nhưng không thể thoát ra, chỉ có thể bất lực kêu lên.

“Đưa nó cho ta, hôm nay ngươi không đưa nó cho ta, vậy ngươi liền chết đi.” Chung Ly Sương bị tính khí trẻ con chọc cho tức giận không chịu nổi, chỉ cần biểu hiện ra một chút phản nghịch đã khiến Chung Ly Sương lên cơn tức giận.

Nam Chi không sao cả nói: “Vậy người giết con đi.” Mỗi ngày đều nói giết ngươi, giết ngươi, bây giờ còn muốn giết chó con.

Nam Chi không có cảm giác gì với việc giết người, rốt cuộc cô sẽ không làm vậy, cũng không muốn nghĩ tới, giết người là không đúng, nhưng bây giờ chó con phải chết, trong lòng Nam Chi dao động, ôm chó con không buông.

“Cung chủ, người bình tĩnh một chút.” Đỗ Đan Liên tiến đến nói vào tai Chung Ly Sương cái gì đó, khiến vẻ mặt Chung Ly Sương bình tĩnh hơn một chút, đôi mắt đánh giá Nam Chi cùng chó con trong lòng cô, đôi mắt hơi sáng lên, khóe miệng cong lên, “Ngươi muốn nuôi thì nuôi đi.”

“Cũng đừng nói người làm mẫu thân là ta không tốt với ngươi.”

Đồng ý rồi?!

Nam Chi kinh ngạc, nhưng càng cao hứng, “Cảm ơn mẫu thân.” Sau đó vuốt đầu chó con trong lòng, cười vô cùng vui vẻ.

Một lần nữa trở về lồng sắt, Nam Chi cũng không buồn, cô đem ổ chăn của mình nhường một phần cho chó con, tay nhỏ vuốt bộ lông mềm mại của chó con, miệng cười không khép lại được.



Lồng sắt có thêm một con chó con, Nam Chi vô cùng vui vẻ.

“Dì Liên, cảm ơn dì.” Nam Chi dùng đôi mắt trong vắt, sáng lấp lánh nhìn Đỗ Đan Liên, bên trong chứa toàn ngưỡng mộ cùng thân cận.

“Dì nói gì với mẫu thân vậy?” Sao dì xấu xa kia có thể đồng ý đem chó con cho cô.

Đỗ Đan Liên trầm mặc một hồi, nàng có chút gian nan mà nói: “Mẫu thân ngươi, kỳ thật… Cũng rất thương ngươi.”

Nam Chi nghiêng đầu, vẻ mặt nghi hoặc, dì Liên nói cái gì vậy!

Dì xấu xa không phải mẫu thân của cô, hơn nữa, cũng không yêu thương gì cô!

Nam Chi từng cảm nhận được tình yêu của cha mẹ, sẽ không coi loại chuyện này trở thành tình yêu thương.

Trong trái tim nhỏ bé của cô, cô cảm thấy Phi Yên tỷ tỷ thật khổ sở, Phi Yên tỷ tỷ không biết yêu thương là cái gì, không có ai yêu nàng.

“Chắc là đói bụng rồi, ăn cơm đi, chó con cũng đói rồi.” Đỗ Đan Liên nói lảng sang chuyện khác, lực chú ý của Nam Chi lập tức chuyển sang chó con, “Được, cảm ơn dì Liên.”

Đỗ Đan Liên chuẩn bị đồ ăn cho đứa trẻ cùng với chó con, chó còn nhỏ, chủ yếu là ăn trứng chưng, giống với đứa trẻ.

Đỗ Đan Liên không chỉ đút cho đứa trẻ, còn phải đút cho chó con.

Nam Chi quan tâm đến chó con, như hình với bóng, buổi tối cũng cho nó ngủ cùng chăn với mình.

Qua hai ba ngày, chó con cũng thân cận hơn với Nam Chi, thường xuyên liếm Nam Chi, một người một chó ở trong lồng sắt chơi đùa vui vẻ.

Chó con mập mạp vẫy đuôi, miệng như đang cười, lè lưỡi trông vô cùng đáng yêu, Nam Chi đặc biệt thích nó, yêu thương mà ôm vào lòng xoa nắn, mỗi ngày đều cười ha hả.

Chỉ cần nghe thấy tiếng cười ngây thơ của trẻ con, trong lòng đều sẽ ấm áp, tâm trạng vui vẻ.

Đỗ Đan Liên nhìn đứa trẻ đang vui đùa với chó con, tình cảm ngày một tốt hơn, ánh mắt nàng trở nên phức tạp.

Nàng cảm thấy lúc đó mình như thức tỉnh tâm lý vặn vẹo, tàn nhẫn, lúc ấy, nàng khuyên cung chủ, nếu đứa trẻ thích chó con, chờ bồi dưỡng tình cảm với chó con rồi, lúc ấy lại giết chết, sẽ càng làm đứa trẻ nghe lời hơn.

Phỏng chừng ở phương diện đoán tâm lý biến thái của cung chủ, nàng ngày càng thông thạo hơn đi, nói như vậy, nàng cũng trở nên xấu xa rồi.

Đỗ Đan Liên cũng không biết làm như vậy là đúng hay sai, ở tình huống lúc đó, nếu thật sự giết chó con, chỉ sợ đứa trẻ sẽ không chịu nổi.

Nhưng để chó con sống lâu hơn một thời gian, cùng đứa trẻ có tình cảm, thời điểm giết lại càng thêm không chịu nổi, bây giờ cũng chỉ có thể kéo dài được ngày nào hay ngày đó.

Nhìn đứa trẻ ngây thơ vô tư lự, Đỗ Đan Liên thở dài, cảm thấy mình phải lo quá nhiều chuyện.

Nhưng nhìn thấy đứa trẻ ôm chó con, ngây ngô mà gọi một tiếng dì Liên, Đỗ Đan Liên nghĩ, nàng đã làm đúng rồi.



Cung chủ trước nay đều tra tấn đứa trẻ như kẻ thù, đã nói là làm, cũng không biết khi nào sẽ giết con chó con này.

Đứa trẻ cũng không biết, con chó con này nhất định phải chết dưới tay cung chủ.

Hiện tại, chó con này ra sao cũng phải dựa vào trong lòng cung chủ nghĩ gì.

Hệ thống nói với Nam Chi: “Bây giờ có thể luyện võ, để ta giảng cho ngươi nghe.”

Có chó con ở bên cạnh, Nam Chi không còn cảm thấy luyện võ thú vị nữa, cũng không nhất định phải biết bay.

Nam Chi còn nhỏ, luôn bị những thứ thú vị hơn hấp dẫn lực chú ý.

Hệ thống nói: “Nếu ngươi không tập võ, sẽ không có cách nào bảo vệ được chó con, chó con của ngươi sẽ bị Chung Ly Sương giết chết.”

“Tại sao?” Nam Chi kích động hỏi, “Tại sao còn muốn giết chó con?”

Hệ thống: “Ngươi xem ngươi đi, để ý đến chó con như vậy, lúc này giết chết nó ngươi sẽ thế nào?”

Nam Chi sợ ngây người, hai mắt dại ra, “Ta sẽ thương tâm, ta sẽ khóc, nhưng sẽ không khóc lâu, chắc khoảng hai tháng.”

Hệ thống: “Cho nên, vì muốn ngươi thống khổ, chuyện gì nàng ta cũng có thể làm, con người muốn tra tấn đồng loại, sẽ không cần ai nói cũng biết mình phải làm gì, biết đối phương quan tâm đến cái gì.”

Nam Chi gắt gao ôm lấy chó con, “Ta học, ta phải bảo vệ chó con, không cho dì xấu xa giết nó.”

Chó con bị cô ôm vào lòng, liếm vào tay Nam Chi, biểu đạt thân cận.

Nam Chi vuốt bộ lông mềm mại của chó con, giống như trấn an chó con, cũng là trấn an chính mình, “Chó con đừng sợ, Chi Chi nhất định sẽ nỗ lực luyện võ, không để ngươi phải chết.”

“Đến đây đi, ca ca.” Nam Chi tràn đầy quyết tâm, nhưng nhanh chóng trở nên choáng váng, cái gì là cái gì, huyệt vị là cái gì, đan điền là cái gì, tất cả là cái gì?

Nam Chi mờ mịt, trên đầu đều là dấu chấm hỏi.

Hệ thống hít sâu, trẻ con chính là có điểm này không tốt, vô cùng không tốt.

Cũng chỉ có thể nhẫn nại giảng lại cho cô nghe.

Chung Ly Sương nhìn đứa trẻ nhìn quyển bí kíp võ công, hai mắt mơ hồ, trong lòng thầm cười nhạo, còn muốn luyện võ sao.

Nhưng là, tinh thần hướng đến võ thuật này của cô khiến Chung Ly Sương thực vừa lòng, cô càng cường đại, Phương gia liền càng thê thảm, vốn là người một nhà, lại tra tấn nhau.

Nhìn chó con ghé đầu bên cạnh đứa trẻ, để con chó con này trở thành vật tế cho cô bước vào thế giới võ lâm đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.