Edit: Kim
Phương Hành nhìn đứa nhỏ này, cô ngoan ngoãn đứng bên cạnh Trữ Quan, ánh mắt trong suốt, hắn không thể tưởng tượng được, đứa trẻ này đã ăn không ít khổ, hơn nữa còn vì hắn mà chịu khổ.
Nếu thật là nữ nhi thân sinh của hắn, Phương Hành cảm thấy tâm can mình giống như bị vô số dao nhỏ, băm hắn thành thịt băm, căn bản không chịu nổi.
Nếu Chung Ly Sương thật sự đạt được mục đích, hắn quả thực sẽ rất thống khổ, thống khổ đến mức không thể chấp nhận được.
Dưới tình huống quá thống khổ như thế, Phương Hành thậm chí còn không muốn tin đứa trẻ này là con của hắn.
Quá đau.
“Ngươi……” Phương Hành nhìn đứa trẻ, cổ họng như đang mắc một cục chì, vừa nặng trĩu vừa đau đớn, đau đến không chịu nổi.
Nam Chi nghiêng đầu, “Phụ thân, con là con của người.”
“Cái gì?”
“Con gì, con của ai?”
Phía cửa vang lên một giọng nữ, chỉ thấy Thôi Lãnh Hương ôm bụng to đi đến, sắc mặt nàng tái nhợt, nhìn tình huống trong phòng, nỗ lực ổn định tâm trạng.
Người trong võ lâm, tùy tâm sở dục, mưu cầu quyền lực chính là vì muốn làm gì thì làm, ở chuyện nam nữ, có chút phong lưu, đặc biệt là nam nhân.
Thôi Lãnh Hương theo bản năng cho rằng đứa trẻ này là con của Phương Hành, Phương Hành cùng nữ nhân khác phong lưu ở bên ngoài sinh ra đứa trẻ.
Trong chốn võ lâm, cũng không ít nam nhân có nhân tình ở khắp nơi, cũng có rất nhiều con bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/2003274/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.