Edit: Kim
“A……”
Phòng sinh truyền ra tiếng kêu đau đớn của Thôi Lãnh Hương, Phương Hành ở ngoài cửa nôn nóng đi đi lại lại, an bài công việc cho đệ tử Phí Thành sơn trang, đem Phí Thành sơn trang vây lại chật kín như nêm, chỉ sợ lại phát sinh sự việc của trưởng nữ năm đó.
Thôi Lãnh Hương khó sinh, một ngày một đêm trôi qua vẫn chưa sinh được đứa trẻ ra ngoài, bản thân cũng bị hành hạ đến mức chỉ còn hơi thở thoi thóp.
Phương Hành bất chấp cấm kỵ mà đi vào trong phòng sinh, phải truyền cho phu nhân một chút nội lực để vực nàng dậy.
Vẻ mặt hắn vô cùng nôn nóng cùng lo lắng, thái dương đổ đầy mồ hôi, thoạt nhìn rất chật vật.
Thôi Lãnh Hương đang trong cơn mê, nhìn thấy bộ dạng của hắn, đột nhiên có chút đau lòng, lại cố hết sức rặn sinh.
Con của nàng không thể xảy ra chuyện, nàng cũng không thể chết, người nam nhân này, tuyệt đối không thể rơi vào tay Chung Ly Sương.
Phòng sinh bên kia vẫn luôn không có tin tức, Nam Chi có nội lực trong người, đối với âm thanh rất mẫn cảm, vẫn luôn không nghe thấy tiếng bảo bảo khóc, vẻ mặt lo lắng.
Nam Chi lại vuốt chó con, khiến lông trên người chó con cũng muốn trọc rồi, chó con không thể nhịn được nữa, nhẹ nhàng cắn vào bàn tay mập mạp của Nam Chi.
Nam Chi hỏi hệ thống: “Ca ca, mẫu thân cùng muội muội sẽ không sao chứ?”
Hệ thống: “Sẽ không, bọn họ sẽ không có việc gì,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/2003272/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.