Phương Hành chăm sóc Chung Ly Sương bị nhốt ở trong lồng, thay nàng ta lau chùi, cho nàng ta ăn cơm, nhưng bọn họ rất hiếm khi nói chuyện với nhau.
Đều ăn ý không đề cập tới Thôi Lãnh Hương, không đề cập tới chuyện về đứa trẻ…
Thẳng đến một ngày, Phương Hành đột nhiên nói: “Ta phải đi.”
Chung Ly Sương ngồi trong lồng cứng người lại một chút, nghẹn ngào nói: “Ngươi muốn đi thì cứ đi, cần gì phải nói với ta.”
Chung Ly Sương hiểu rõ, người nam nhân này đã bỏ đi mấy năm trước rồi, trong hôn lễ ấy, hắn kiên định mà chọn Thôi Lãnh Hương, bây giờ, hắn lại phải đi.
Trước nay, nàng ta chưa từng giữ được nam nhân này.
Phương Hành đột nhiên nói: “Chung Ly Sương, đứa trẻ kia, vì sao ngươi không đối xử tốt với nó một chút.”
Trong lòng Chung Ly Sương cứng lại, rốt cuộc, rốt cuộc cũng nói đến đứa trẻ kia.
Chung Ly Sương nhìn về phía Phương Hành, “Ngươi có biết, đứa trẻ kia hút mất nội lực của ta, khiến ta không thể không hút nội lực của đệ tử Tuyệt Tình Cung, khiến ta không thể không giết các nàng.”
“Lúc ngươi vì nó mà bất bình, có từng nghĩ đến tình cảnh của ta, nếu ta không có nội lực, Tuyệt Tình Cung sẽ xé ta thành từng mảnh.”
Phương Hành đột nhiên cười, hắn lắc đầu, “Ta nghĩ cái gì, ngươi vốn chính là con người như thế, chỉ biết để ý đến bản thân mình, ngươi chỉ biết trách người khác, nhưng mà…”
“Nếu ngươi không đem đứa trẻ trở thành vật chứa, tra tấn đứa trẻ, sao đứa trẻ có thể hút mất nội lực của ngươi được, nếu ngươi không ở Tuyệt Tình Cung làm việc ngang ngược, chọc đến thiên nộ nhân oán, thì cho dù ngươi không có nội lực, Tuyệt Tình Cung cũng sẽ che chở ngươi.”
“Ngươi chưa bao giờ cảm thấy ngươi sai, ngươi là vô tội, sai lầm đều là từ người khác, ngươi có từng nghĩ tới, quan hệ giữa người với người, có duyên không phận chính là như thế.”
“Nếu con người có kiếp trước, ta là một khối thi thể ở ven đường, ngươi đi ngang qua, thay ta phủ thêm một kiện quần áo, mà thê tử của ta, chính là người mai táng ta, ta với ngươi có một đoạn duyên, còn người ta cần phải báo đáp, lại là thê tử của ta.”
“Có mấy lời, ta vẫn luôn nói với ngươi, nhưng ngươi luôn không nghe lọt, ta thật sự đúng như ngươi nói, là một nam nhân vô tâm, trong lúc yêu đương lại lùi bước, ngươi hận ta, là đúng.”
“Nhưng tra tấn một đứa trẻ, Chung Ly Sương, ngươi so với tưởng tượng của ta còn tàn nhẫn vô tình hơn.”
Trong đôi mắt khô cạn của Chung Ly Sương chảy ra nước mắt, không phải bởi vì sám hối, mà là bởi vì nam nhân này, vẫn không chọn nàng ta, từ đầu tới cuối nàng ta đều bị người ta vứt bỏ.
Nàng ta không nên là người bị bỏ rơi.
Phương Hành nhìn nữ nhân trong lồng: “Ta hối hận, ta hối hận vì đã quen biết ngươi, yêu đương với ngươi, nếu khi đó ta có thể biết trước được tương lai, ta tình nguyện chết đi, cũng còn hơn được ngươi cứu.”
“Chung Ly Sương, ngươi căn bản không yêu ai cả, chính bản thân ngươi ngươi cũng không yêu, sao có thể yêu ta, ngươi chỉ là không cam lòng mà thôi, ngươi khoác lên chiếc mặt nạ thâm tình, thỏa mãn dục vọng tra tấn người khác.
“Lần này ta tới, chính là vì muốn giết ngươi, ôm tâm lý đồng quy vu tận mà tới, không để ngươi lại làm hại tới thê tử của ta, chỉ cần ngươi chết, đoạn nghiệt duyên này mới không lan tới những người khác.”
“Nhưng đứa trẻ kia, lại dễ dàng làm được việc mà ta không làm được, khiến ta vô cùng hổ thẹn, nhưng bây giờ, ta lại không muốn ra tay nữa, giết ngươi, lại quá tiện nghi cho ngươi, để người sống trong vũng bùn, bị đối xử giống như súc sinh, mới tốt.”
“Ngươi cứ giết ta đi, tới đi, Phương Hành, ngươi giết ta đi!” Cảm xúc của Chung Ly Sương vô cùng kích động, “Phương Hành, ngươi đừng để ta xem thường ngươi.”
Quân tử cầm Quân Tử Kiếm trong tay, tay Phương Hành đặt lên Quân Tử Kiếm, ánh sáng từ phía ngoài cửa xuyên vào, tạo thành một cái bóng thon dài.
“Không, ta sẽ không giết ngươi, vì phòng ngừa ngươi sẽ lại hút nội lực của người khác, ta sẽ cắm vào ngươi những cây kim làm bằng lông trâu, chỉ cần ngươi cử động, muôn vàn sợ lông trâu sẽ đâm vào kinh mạch của ngươi.”
“Những thứ ngươi ăn, thứ bôi lên mặt ngươi, đã hoàn toàn phá hủy đan điền của ngươi, cả đời này, ngươi cũng không thể luyện võ nữa.”
“Chung Ly Sương, tạm biệt, đời này ta sẽ không bao giờ gặp lại ngươi.”
“Không……” Chung Ly Sương trơ mắt nhìn Phương Hành bước đi mà không quay đầu lại, chính là dứt khoát mà bỏ đi đoạn tình này, “Phương Hành, ngươi trở về, ngươi lại vứt bỏ ta một lần nữa, lại một lần nữa…”
Tại sao luôn là nàng ta, là nàng ta…
Chung Ly Sương ôm ngực, phun ra máu, khuôn mặt trông như già đi nhanh chóng, một cảm giác chết chóc tuổi xế chiều bao phủ trên người nàng ta.
Thứ mà Chung Ly Sương theo đuổi cả một đời, đều là phù dung sớm nở tối tàn, những thứ tốt đẹp, vừa quay đầu lại đã biến mất.
Trong khoảng thời gian này, Phương Hành luôn ở bên chăm sóc Chung Ly Sương, đợi đúng thời cơ thích hợp, lại giáng cho Chung Ly Sương một đòn chí mạng.
Chung Ly Sương để ý cái gì, yêu ai, nàng ta để ý đến việc bị phản bội, muốn có được tình yêu, nghĩ có thể có được, nhất định phải có được.
Lúc này Phương Hành lại lặp lại một lần nữa, báo thù!
Lần đầu tiên là bất đắc dĩ, lần này, là cố ý!
Đỗ Đan Liên đi vào trong phòng, nhìn vào lồng sắt, Chung Ly Sương đang chống tay xuống đất, dùng tóc che mặt lại.
Mặt thì có thể che được, nhưng cũng không thể che đi cảm giác tiêu điều cùng tuyệt vọng bao phủ quanh người…
Cho nên, Chung Ly Sương đối đầu với cả thiên hạ, đi đến bước này, đại khái là…. Tâm trí không trưởng thành đi.
Liên lụy bản thân và người khác.
Chung Ly Sương, thật giống một đứa trẻ hơn, thân xác đã là một người trưởng thành, nhưng nhận thức cùng tâm lý vẫn dừng lại ở một đứa trẻ, nhưng không có sự thuần khiết của một đứa trẻ thật sự.
Làm việc chỉ dựa vào ý muốn của chính mình, bị cảm xúc chi phối, cơ hồ không dùng đến lý trí mà tự hỏi, nếu là một người bình thường thì cũng thôi, nhưng nàng ta lại có thực lực cường đại, phạm vi lăn lộn rộng, lực sát thương cũng lớn.
“Sương muội, ăn một chút gì đi.” Đỗ Đan Liên nói với Chung Ly Sương.
Chung Ly Sương ngẩng đầu nhìn Đỗ Đan Liên, “Ngươi không biết xấu hổ hay sao mà còn dám xuất hiện trước mặt ta?”
Đỗ Đan Liên lần lượt bày thức ăn trong hộp ra, gà, vịt, cá, cái gì cần có cũng đều có, “Sao phải xấu hổ, Sương muội, ta tự hỏi, tất cả những việc ta làm đều không hổ thẹn với lương tâm.”
“Ăn đi, ta sẽ mở lồng sắt ra.” Đỗ Đan Liên ôn hòa nói, giống như một tỷ tỷ tri kỷ.
“Phong phú như vậy, còn có rượu, hẳn là cơm trước khi chặt đầu đi.” Chung Ly Sương cười nhạo một tiếng, “Chung quy là không nhịn được.”
Đỗ Đan Liên gật đầu, nói trắng ra: “Là không nhịn được nữa, lúc ta trở thành cung chủ Tuyệt Tình Cung, đã muốn bắt ngươi tiêu trừ oán khí cho các tỷ muội Tuyệt Tình Cung, đồng thời cũng sửa lại quy củ Tuyệt Tình Cung.”
“Ha ha……” Chung Ly Sương cười ra nước mắt, “Đỗ Đan Liên, Liên tỷ, ngươi cũng thật là dối trá, dẫm lên xác ta, trở thành cung chủ của Tuyệt Tình Cung.”
Đỗ Đan Liên bình tĩnh rót rượu, đưa cho Chung Ly Sương, “Quân tử luận tích bất luận tâm, luận tâm không có chân quân tử, ta dối trá, vậy chỉ cần ta đeo mặt nạ cả đời, cho dù dối trá, ta vẫn là quân tử.”
“Sương muội, ngươi ngay cả giả tạo một chút cũng lười, ngươi không thể dối trá, cho nên khinh thường dối trá, ta đeo mặt nạ người tốt, giả làm người tốt cả đời, thì ta vẫn là một người tốt.”
“Sương muội, ngươi tự nhận mình là người chân thật, tự thấy mình thanh cao, nhưng ở trong mắt ta, ta dối trá nhưng không làm thương tổn đến người khác, mà người chân thật như ngươi, luôn thương tổn những người xung quanh, kéo tất cả mọi người xuống địa ngục, ngươi thanh cao, ngươi chân thật, nhưng không có cao quý như vậy.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]