Edit: Kim 
Hệ thống: “Sao không nói lời nào?” 
Đứa trẻ nằm chữ X trên đất một hồi, tuổi còn nhỏ, thật giống cá muối phơi khô. 
Nam Chi: “Ca ca, ngươi biết ta muốn nói gì mà, nhưng lại không đáp ứng, ta rất buồn, ta muốn khóc.” 
Hệ thống:…… 
Không còn lời nào để nói. 
Hệ thống: “Chỉ có thể hành động, mới có thể bước thêm một bước tới mục tiêu, cố lên.” 
Nam Chi ngây thơ chất phác mà ngồi dậy, hai tay chống cằm, “Ca ca, lừa trẻ con là không tốt.” 
Hệ thống: “Ngươi cái gì cũng không làm, chỉ nằm ở chỗ này là có thể về nhà sao, là có thể gặp lại cha mẹ sao, không thể chỉ có mục tiêu mà cái gì cũng không làm, hành trình vạn dặm phải bắt đầu từ dưới chân, không bước lấy nửa bước sao có thể đi hết vạn dặm.” 
Nam Chi: “Đơn giản thôi, ca ca, ngươi có thể nói chuyện đơn giản hơn được không, ta nghe không hiểu!” 
Hệ thống:…… 
Ngươi vẫn luôn là một đứa trẻ, nhưng phải làm thế nào mới tốt đây. 
Ở trong mỗi thế giới một hai năm, cho dù thời gian tích lũy nhiều, nhưng bản chất vẫn là một đứa trẻ! 
Có lẽ là xuyên qua nhiều thế giới, có thể thành thục hơn một chút. 
Ít nhất thì bây giờ đứa trẻ cũng mơ hồ biết được mình đang làm gì. 
Từ từ tới, từ từ tới…… 
Hệ thống không muốn tiếp tục đề tài nặng nề này nữa, “Ngươi xem, thế giới này ngươi làm rất tuyệt nha, thu hoạch cũng rất tốt.” 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/2003233/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.