Edit: Kim
Giang Bạch Minh nhìn nữ nhi của lão đại, nhận định Nam Chi chính là nhân tố không an ổn trong nhà, chờ lớn hơn chút nữa nhất định phải gả ra ngoài.
Có người trừ việc gây rắc rối cũng không được tích sự gì, có người lại có thể đem chuyện phiền toái biến thành chuyện tốt.
Nam Chi cùng gia gia mắt đối mắt, trong đôi mắt già nua kia, chính là vô cùng hờ hững, loại hờ hững này so với trách cứ càng làm người ta sợ hãi hơn.
Đối lập với tình yêu không phải là hận, mà là sự thờ ơ, lãnh đạm.
Nam Chi cùng gia gia nhìn nhau, cặp mắt kia thanh triệt ngây thơ, tựa như một tấm gương phản chiếu, ánh mắt như vậy, không có quan tâm, không có sợ hãi, giống như đang nhìn một người xa lạ.
Không có ngưỡng mộ, không có khát vọng, chỉ có một mảnh bình tĩnh, cùng với vẻ ngây thơ vô tội của trẻ con.
Đứa chắt nữ này chính là không thân cận với hắn, thời điểm Giang Bạch Minh nhận thức được điểm này, trong lòng vô cùng bất mãn.
Đứa nhỏ này thật là không hiểu chuyện, giống như một quái thai.
“Cha, nhân sâm cần phải bào chế đã, nhân sâm sau khi bào chế càng có giá trị, tiểu ca ca mang về cho con một ít y thư, con sẽ tìm thử xem.”
“Được, đi tìm xem…” Giang Bạch Minh nhìn về phía tiểu khuê nữ, vui vẻ đến mức từng khe rãnh trên mặt cũng mang theo ý cười.
Tìm được nhân sâm khiến toàn Giang gia đều vui vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/2003217/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.