Edit: Kim
Lão Tiền thị bị chất nữ này chọc cho muốn phát điên, đến nỗi ngay lúc này, bà rất muốn tiến lên bóp chết thứ nghiệp chướng này.
Kiếp trước bà đã tạo nghiệt gì, mà kiếp này lại có một chất nữ nghiệp chướng như vậy.
Lão Tiền thị hít sâu một hơi, trên trán nổi lên gân xanh, đang muốn nói chuyện thì bị trượng phu đá vào chân một cái, ý bảo bà nhịn xuống.
Vẻ mặt của lão nhị Giang Nguyên Trung cũng thật đặc sắc, hắn đem thịt của mình gắp vào trong chén nhi tử, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ăn đi tiểu tử thúi, cả ngày chỉ biết ăn, đứa nhỏ này, ăn chết lão tử luôn đi!”
Những lời này như đâm vào tim Giang Lương Tài, dù sao Giang Lương Tài cũng không có lấy một nhi tử nào, ngay cả cơ hội bị ăn chết cũng không có.
“Cảm ơn cha, cảm ơn cha.” Đứa nhỏ vô cùng vui vẻ, mặc kệ là thịt của ai, chỉ cần hắn có thịt để ăn là được rồi.
Nam Chi thấy vậy, cũng vô cùng vui vẻ nói với cha mình: “Cha, cha cũng mau ăn đi.”
Giang Lương Tài:……
Trong lòng thật mẹ nó phức tạp, cũng có chút ấm áp, rốt cuộc nữ nhi cũng là đang bảo vệ mình, chỉ là khi nữ nhi này há mồm, liền đắc tội với tất cả mọi người.
Giang Lương Tài cũng không biết có một loại sát thương, có thể sát thương trong một phạm vi rộng lớn, gọi là AOE*.
(*AOE: một thuật ngữ game. AOE là viết tắt của Area of Effect, nghĩa là phạm vi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/2003215/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.