Edit: Kim 
Còn dám đòi hỏi? 
Sao cô còn dám đưa ra yêu cầu? 
Hắn còn chưa đánh đòn cô, vậy mà cô còn dám đòi hỏi? 
Giang Lương Tài kinh ngạc nhìn nữ nhi, thấy vẻ mặt cô thản nhiên, hoàn toàn không vì chuyện xảy ra trên bàn cơm mà có nửa điểm sợ hãi. 
Đây là kiểu không tim không phổi gì, đúng là trơ trẽn! 
Đứa trẻ này không cảm thấy hổ thẹn chút nào sao? 
Trong nhất thời, Giang Lương Tài chính là không còn nào để nói với nữ nhi này nữa, cảm giác thật bất lực. 
“Nếu rảnh thì ta sẽ mua, bây giờ ta còn phải đi làm.” Giang Lương Tài mệt mỏi đến mức không cả muốn nổi giận nữa. 
Nam Chi ngoan ngoãn gật đầu, “Cha, cha nhất định phải nhớ đấy nhé, nếu không nhớ cũng không sao, ngày nào Nhị Nha cũng sẽ nhắc cha.” 
Giang Lương Tài:……. 
Ngươi đang uy hiếp lão tử sao? 
“Tỷ tỷ, muội giúp tỷ giặt quần áo.” Nam Chi nhìn thấy tỷ tỷ bưng chậu đi ra bờ sông, lập tức chạy đến bên cạnh tỷ tỷ. 
Đại Nha nhìn muội muội, dịu dàng nói: “Muội không đi cho gà ăn sao?” 
Nam Chi: “Không cho, muội có không được ăn trứng gà đâu, nhìn mấy con gà, muội lại muốn ăn trứng gà, muốn ăn thịt gà.” 
Giang Lương Tài:…… 
Ước chừng là liên tục bị nữ nhi ép buộc, hắn bây giờ đã phá vỡ giới hạn xuống mức thấp nhất. 
Hắn hiện tại chính là đến nói cũng lười nói. 
Hơn nữa, chính vì Nhị Nha nói như vậy, hắn mới 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/2003207/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.