Edit: Kim 
“Nhị Nha, ngươi nghĩ thế nào?” Giang Ngọc Trạch nhìn về phía Nhị Nha vẫn luôn trầm mặc ăn uống. 
Cô giống như là đặt mình ra khỏi bàn ăn, mọi người có thảo luận cái gì cô cũng không quan tâm, là nghe không hiểu sao? 
Nam Chi nghiêng đầu, dùng đôi mắt trong veo nhìn tiểu thúc thúc, “Ta cũng không biết ta nghĩ thế nào.” 
Khóe miệng Giang Ngọc Trạch chứa ý cười, khí chất ưu nhã, khí chất này ở cùng với một bàn toàn là hán tử nhà nông, chính là hạc trong bầy gà. 
Giang Ngọc Trạch vừa nhìn đã thấy đây là một người trong lòng có dự tính, có không ít người tới làm mai cho hắn, nhưng đều bị lão Tiền thị cự tuyệt. 
Giang Ngọc Trạch nói: “Đến Trình gia rồi, sẽ có trứng gà cùng với bánh đường mà ngươi thích ăn, có thể ăn no, không phải đói bụng nữa.” 
Nam Chi ngơ ngác mà nhìn Giang Ngọc Trạch, hỏi: “Sẽ cho ta ăn trứng gà cùng với bánh đường sao, cũng sẽ cho ta ăn no?” 
Giang Ngọc Trạch gật đầu: “Đúng vậy.” 
Nam Chi lắc đầu: “Không tin, Nhị Nha không tin, tiểu thúc thúc, nội tổ phụ, nội tổ mẫu, cha, nương đều không thể cho ta ăn trứng gà với bánh đường, thì làm sao người ngoài có thể cho ta ăn ngon như vậy được.” 
Nam Chi rung đùi đắc ý đem người trong nhà ra điểm danh một lần, hơn nữa còn vô cùng kiên định mà nói: “Ta biết, các người là muốn bán ta đi ăn mày.” 
Giang Ngọc Trạch:…… 
Hắn vậy mà lại hiểu vì 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/2003203/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.