Edit: Kim
“Ta chỉ cần thấy đứa trẻ kia liền bốc hỏa, chỉ nghĩ nhanh chóng đuổi nàng đi, đuổi ra khỏi đây.” Nhắc đến đứa trẻ Nhị Nha kia, lão Tiền thị tỏ liền vẻ khó chịu.
Giang Ngọc Trạch bất đắc dĩ thở dài.
Mắng, khẳng định có thể mắng, mẫu thân cũng là bởi vì lo lắng nên mới không nhịn được mà muốn mắng người, chính là lo lắng về chuyện tiền bạc.
Những người ở tầng dưới của xã hội khi giáo dục trẻ con, trừ bỏ mắng ra thì còn đánh đòn, là một đứa trẻ, bị đánh bị mắng cũng là bình thường.
Nhưng mà, đứa trẻ kia khi bị đánh bị mắng cũng không tỏ vẻ khó chịu, cô chỉ biết nghĩ, bây giờ không tốt, tương lai cũng sẽ không tốt.
Cô không tin vào tương lai tốt đẹp.
Đứa bé kia chính là đem những thứ người khác nghĩ trong lòng nói trắng ra, nói ra tất cả.
Thẳng thắn đến mức làm người ta không thể tiếp thu.
“Nương, coi như là vì đại ca đi, đó là nữ nhi của đại ca, không cần lúc nào cũng nặng lời với nàng.” Giang Ngọc Trạch mệt mỏi nói.
Những lời ác độc gây ra thương tổn, chỉ đem người đẩy ra xa hơn, đứa trẻ kia đã không coi mọi người xung quanh là người thân.
Cho dù bị bán đi, đứa trẻ cũng không khóc không nháo, chỉ nói mình muốn vào núi làm người rừng, cái loại lời nói kiên định này, ngược lại khiến Giang Ngọc Trạch không thể ra tay.
Giang Ngọc Trạch là người đọc sách, thanh danh đối với người đọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/2003199/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.