Edit: Kim 
Không cho cô lên bàn ăn, không thành vấn đề, cô tự mình nấu nấm độc ăn. 
Cô tuổi còn nhỏ, lại có thể độc lập như thế, đại khái là không xin được đồ ăn của người lớn, cho nên, cô có sự độc lập mà ở tuổi này không nên có. 
Độc lập là chuyện tốt, nhưng mà đứa trẻ này lại không trong tầm kiểm soát. 
Lại nói tiếp, có lẽ là bởi vì đã quá thất vọng với trưởng bối trong nhà, cho nên cũng không muốn xin đồ của trưởng bối nữa. 
Giang Ngọc Trạch không rõ, sự đói khát có thể kích thích tiềm năng của một người đến mức độ như vậy sao. 
Tuy rằng Giang gia nghèo khổ, nhưng ít nhất cũng không để cho Giang Ngọc Trạch cùng Giang Nhạc An phải đói bụng, ít nhất thì đồ ăn của họ cũng không quá tệ. 
“Thật sự là không sao?” Giang Lương Tài hỏi. 
Nam Chi lắc đầu, “Không đau, đầu không đau, bụng cũng không đau.” Nói xong, cô còn vỗ vỗ bụng, “Con no bụng rồi.” 
Trong lòng Giang Lương Tài lúc này chỉ có một ý nghĩ, đó là giết chết đứa trẻ hư hỏng này, cô hoàn toàn không giống Đại Nha, Đại Nha rất nghe lời, nhưng đứa nhỏ này lại vô cùng nghịch ngợm. 
Giang Lương Tài nhìn mẫu thân là lão Tiền thị: “Nương, hay là để đứa trẻ quay lại bàn ăn đi, hôm nay ăn nấm độc, cũng không biết ngày mai sẽ lại ăn cái gì.” 
Phải nhìn chằm chằm vào đứa trẻ. 
Hơn nữa, vẻ mặt của Giang Lương Tài còn có chút bi thương, “Nương, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/2003196/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.