Edit: Kim
Có người vì một đồng tiền mà ki bo kẹt xỉ, lại có người ném ra cả một trăm lượng cũng không thèm chớp mắt lấy một cái.
Người với người cũng quá khác biệt, giống như khoảng cách giữa một con người với một con chó vậy.
Nhìn bộ dáng giàu có như được dát vàng của thiếu gia quyền quý này, càng củng cố thêm quyết tâm muốn thay đổi địa vị của lão Tiền thị cùng Giang Bạch Minh.
Sau khi thẩm bá lấy ra tờ ngân phiếu, vẫn luôn âm thầm đánh giá vẻ mặt của mấy người Giang gia, nhìn thấy biểu cảm khiếp sợ cùng với vui mừng, cũng có ngưỡng mộ, chỉ duy nhất không có ý nghĩ muốn giết người cướp của.
Thoạt nhìn, người một nhà này vẫn xem như là chân chất hiền lành, cũng không phải loại người tham lam thiển cận, cho nên hắn cũng không ngăn cản tiểu chủ tử tới lui cùng bọn họ.
Chứng kén ăn này của tiểu chủ tử nếu có thể chữa khỏi được, chút tiền này cũng không đáng kể.
Giang Nhạc An suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ta vẫn còn mấy công thức nữa, ta sẽ làm thử cho thiếu gia ăn, nếu thích, ta sẽ đưa công thức cho ngươi, đương nhiên là không cần trả tiền nữa.”
“Ừm.” Tiêu Cảnh Dương dè dặt gật đầu, bộ dáng cao quý ngạo nghễ này, cũng không khiến người nào cảm thấy bất mãn, thậm chí còn cảm thấy vị thiếu gia Tiêu Cảnh Dương này thật là tốt tính.
Nam Chi đứng ở phòng cửa, nhìn cả nhà đi theo phía sau Tiêu Cảnh Dương, tiễn Tiêu Cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/2003177/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.