Edit: Kim
Bây giờ Giang Bạch Minh cho Giang Lương Tài hai con đường, một là đem bỏ Nhị Nha đi, hai là để Ngô thị mang hai đứa trẻ đi.
Đây mà là đường sao, đều là ngõ cụt đấy, Giang Lương Tài không muốn lựa chọn, hắn bi thương nói: “Cha, cha nhất định phải bức ép ta đến mức này sao?”
“Ta bức ngươi cái gì, là ngươi bức cái nhà này, Nhị Nha chính là một mối họa, cả ngày chỉ biết đòi ăn, khó khăn lắm chúng ta mới có một cơ hội kiếm tiền, lại bị nàng phá hỏng mất, ngươi nói xem có phải nàng có bệnh hay không?”
“Rốt cuộc là ai đang bức ép ai?” Giang Bạch Minh gõ tẩu thuốc, làn khói lượn lờ không không khí, đây là một khuôn mặt khắc khổ trải qua nhiều gió sương, nhưng lại có mấy phần lãnh khốc.
Ngô thị nói xen vào: “Lại nói, kiếm được tiền cũng không liên quan cái rắm gì đến bọn ta cả, bọn ta cũng không có chỗ tốt gì, ăn cũng không được ăn, dùng cũng không được dùng, suốt ngày làm trâu ngựa mà nhường nhịn, đến miếng cỏ cũng không có.”
“Bây giờ đã không có gì tốt, thì cho dù về sau tiểu thúc thúc có thi đậu đi chăng nữa, thật sự có thể có chỗ tốt nào, có thể đến lượt bọn ta sao, các ngươi chia nhau ăn thế nào ai mà biết được, lúc nào cũng nói là vì cái nhà này, phi, ăn không đủ ăn, uống không đủ uống, muốn ăn một miếng cũng giống như đang ăn xin.”
“Cho dù là bố thí cho ăn mày cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/2003169/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.