Edit: Kim 
Phải rất lâu Giang gia mới an tĩnh trở lại, cho dù Giang Ngọc Trạch đã thi đỗ tú tài, thì người Giang gia vẫn đóng cửa lại mà sống. 
Không có vênh váo đi khắp thôn mà khoe khoang, thực sự rất trầm ổn. 
Bầu không khí đại phòng không được tốt lắm, chủ yếu là do Giang Lương Tài luôn trầm mặc khiến bầu không khí trong nhà không được tốt. 
Ngô thị ngập ngừng muốn nói lại thôi, nếu hắn nghĩ không thông mà khăng khăng muốn dây dưa cùng bên kia, cuộc sống lại trở về khó khăn như cũ. 
Nhưng Ngô thị cũng không muốn tranh cãi với Giang Lương Tài vào lúc này. 
Đại Nha chỉ trầm mặc làm việc, ánh mắt nhìn về hướng Giang gia có chút phức tạp, nàng hiểu tâm trạng của cha. 
Thời điểm nàng đi giặt quần áo, có rất nhiều đại tẩu đại nương nói với Đại Nha, Giang gia đi lên rồi, các ngươi lại cương quyết phân gia, đúng là ánh mắt thiển cận! 
Có mấy bà nương ác miệng còn đuổi theo Đại Nha hỏi: “Có phải các ngươi đã làm sai chuyện gì cho nên mới bị đuổi đi không?” 
Trong giọng nói mang theo tiếc nuối vì bản thân không thể dính được chút ánh sáng. 
Đại Nha cảm thấy hơi chán nản cùng nghẹn khuất, như thể có một tảng đá nặng đang đè lên trái tim nàng, vừa nặng lại vừa ẩm ướt, bên trên mọc đầy rêu xanh, vô cùng khó chịu. 
Rõ ràng là người thân, tại sao nàng lại cảm thấy khó chịu khi người thân ngày càng tốt lên. 
Cũng chỉ có 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ba-tuoi-ruoi-banh-bao-nho-ngot-ngao-lai-mem-mai/2003145/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.