Nam Chi có chút không hiểu, tính cạnh tranh của phụ nữ là cái gì?
Hệ thống: “Vì để cạnh tranh giống đực ưu tú nhất, giữa các giống cái nảy sinh ra đủ loại hành vi cùng thủ đoạn nhằm sinh ra đời sau, cái này gọi là tính cạnh tranh.”
Nam Chi mơ hồ: “Ta không có?!”
Cô còn không biết mình đã làm điều này khi nào!
“Con gái là tình nhân kiếp trước của cha, thậm chí còn được gọi là tình nhân bé nhỏ, bóp méo chuẩn mực đạo đức gia đình, nhưng có người còn cảm thấy như vậy là lãng mạn, có người phụ nữ còn để bụng, bản thân đã trưởng thành lại xem con gái nhỏ là tình nhân.”
“Thậm chí còn có người mẹ chế giễu, chèn ép con gái của mình.”
Nam Chi hừ hừ trong lòng, “Ta không phải là kỹ nữ trà xanh, đó là góc nhìn của mẹ chị Lục, không phải góc nhìn của ta, ta sẽ không lấy góc nhìn của cô ấy mà dán lên người mình.”
Hệ thống:……
Còn nhỏ tuổi mà đã tự biết có chừng mực.
Cái nhìn của người khác là của người khác, không thể dùng cái nhìn của người khác.
Cho dù là đang đánh giá mình, nhưng cũng là cái nhìn của người khác.
Thật tốt, phải kiên định cỡ nào mới có thể làm được đây!
Không để cho người khác tùy ý điều khiển cảm xúc của mình.
Khá tốt!
Nhưng mà, Nam Chi cũng mơ hồ cảm nhận được mẹ của chị Lục đối xử với con gái không tốt lắm, cũng không quá thích.
Là bởi vì không muốn chị ấy tới gần cha của mình sao?
Nam Chi nói với cha: “Cha, cha…”
Mặt đã nghẹn đỏ bừng.
Quan Hinh không nhịn được mà nói: “Con bé này, đến bây giờ còn chưa chịu nói chuyện, đã sắp ba tuổi rồi.”
Nam Chi:???
Cô còn đang cố gắng đấy!
Mặt Nam Chi lại càng nghẹn mà đỏ hơn, vội vàng muốn nói thành tiếng.
Lục Tấn buông đứa trẻ xuống, vươn tay xoa đầu Quan Hinh, “Được rồi, đừng tức giận.”
Quan Hinh bĩu môi, Lục Tấn lại sờ cằm Quan Hinh, “Được rồi.”
Nam Chi thấy vậy không nhịn được mà rụt cổ lại, cằm là chỗ rất nhạy cảm nha, bị sờ không thấy ngứa sao?
Nam Chi làm một đứa trẻ, thường xuyên bị người ta xoa đầu, nhưng rất ít khi bị người ta sờ cằm, nghĩ thôi đã cảm thấy khó chịu.
Nam Chi ngẩng đầu nhìn màn tương tác giữa cha mẹ, trong bầu không khí ngọt ngào tràn ngập, mặt Quan Hinh đã đỏ bừng, lộ ra vẻ thẹn thùng.
Cô không nhịn được mà làm nũng nói: “Sau này về nhà phải ôm em trước.” Bộ dạng thanh thuần lại ngây thơ, mềm mại đến mức khiến người ta hận không thể đặt vào lòng bàn tay mà yêu thương.
Lục Tấn gật đầu, “Được được được!”
Đúng là cảnh tượng tổng tài bá đạo cưng chiều vợ.
Nam Chi nhìn một lúc, trong lòng đột nhiên nói với hệ thống: “Ca ca, thật giống như đang vuốt ve một con mèo!”
Hệ thống: “Khụ……”
Nam Chi nghiêng đầu nhìn, vẻ mặt nghi hoặc, Quan Hinh nói: “Sau này Quan Quan cũng sẽ có một tình yêu đẹp.”
Nam Chi càng cảm thấy mờ mịt hơn, có chút không muốn đáp lại.
Trong lòng cảm thán với hệ thống: “Ca ca, ca ca, ta cảm thấy cha mẹ chị Lục rất kỳ lạ!”
Hệ thống: “Làm quen đi, đây gọi là kiều thê.”
Nam Chi: “Kiều thê là cái gì?”
Hệ thống: “Là chỉ người vợ xinh đẹp, về sau được mở rộng ra thành mỹ nữ nhu nhược cần được cưng chiều.”
Trong lòng Nam Chi thầm lẩm nhẩm, kiều thê, kiều thê, hơn nữa vừa lẩm nhẩm, vừa nhìn Quan Hinh, giống như đang học tập, mà Quan Hinh lại là tranh minh họa.
“Hừ, hôm nay anh không tặng hoa cho em sao?” Lúc này Quan Hinh mới để ý thấy tay chồng mình trống không, mày liễu nhíu lại, vẻ mặt càng thêm làm nũng, “Trong lòng anh không có em.”
Lục Tấn giống như đã đoán trước được tình huống này, từ trong túi áo tây trang lấy ra một chiếc hộp nhung nhỏ, “ Hôm nay không phải hoa, mà là trang sức.”
“Thật sao, cảm ơn ông xã!” Quan Hinh lập tức vui vẻ, ánh mắt mị hoặc như tơ liếc nhìn Lục Tấn, nhận lấy chiếc hộp, lại đặt lên mặt chồng một nụ hôn.
Quan Hinh nói: “Em cũng không để ý đến hoa và trang sức đâu, em chỉ quan tâm là trong lòng anh có em hay không, có quan tâm đến những gì em nói hay không.”
Hệ thống hỏi: “Ngươi nhìn ra cái gì rồi?”
Nam Chi nhăn cái mũi nhỏ: “Mẹ nói không thèm để ý đến hoa và trang sức, nhưng tại sao còn bắt cha phải mua?”
“Có phải là mẹ đã rơi vào bẫy rồi hay không!” Mẹ nói đồ không cần thiết thì không cần phải mua.
Hệ thống: “Là cạm bẫy chủ nghĩa tiêu dùng.”
Nam Chi: “Ồ ồ, cạm bẫy chủ nghĩa tiêu dùng.”
Hệ thống: “Có một số người vô thức rơi vào lãng phí, thích dùng một số việc và đồ dùng không đáng kể để chứng minh đối phương yêu mình, yêu cầu lễ nghi, nhưng đối với tiền đồ, tương lai, lợi ích của bản thân thì lại thơ ơ.
“Trước khi Quan Hinh kết hôn với Lục Tấn, đã ký kết một bản hiệp nghị tiền hôn nhân, lúc này bà nội nguyên chủ mới đồng ý cho bọn họ kết hôn, Quan Hinh không chút do dự mà ký vào.”
“Chàng trai nửa đêm đi mua đồ ăn ngon cho cô gái, đồ ăn cũng chỉ là đồ ăn, nó không thể chứa đựng được nhiều tình cảm đến thế, cũng không mang theo nhiều sự cảm động như vậy.”
Nhưng cô gái lại vô cùng cảm động, cảm thấy việc chàng trai nửa đêm đi mua đồ ăn cho mình là một việc rất cảm động.
Thực ra cô gái chỉ cần khẽ cắn răng, cũng có thể nửa đêm tự mình đi ra ngoài mua đồ, đây không phải là chuyện gì to tát.
Nam Chi nghiêng đầu: “Mẹ thật sự rất yêu cha, không tham tiền.”
Hệ thống: “emmm……”
Yêu chứ, ngoại trừ không yêu chính mình, bên ngoài có vẻ như được người khác nuông chiều, nhưng trên thực tế…
“Sao lại thế này, sao trên người anh lại có mùi nước hoa?” Khi Quan Hinh đang tiến đến gần chuẩn bị hôn môi chồng, lại ngửi được một mùi nước hoa nhàn nhạt, vành mắt lập tức đỏ lên.
Cô cũng không phải là loại phụ nữ chua ngoa, sẽ không vươn tay cào mặt chồng, chỉ dùng ánh mắt tủi thân xen lẫn lên án mà nhìn chồng, đau khổ nói: “Nhanh như vậy mà anh đã chán em rồi sao?”
“Không phải, không phải, là do thư ký xịt nước hoa quá nồng, cho nên anh mới bị dính vào một chút, em có thể đến công ty giám sát xem.”
Sắc mặt Quan Hinh hơi tốt lên một chút, “Nhưng nhất định là phải dựa gần mới có thể dính vào, anh phải nhớ kỹ cho em, anh là người đã kết hôn.”
Quan Hinh có thể kết hôn với Lục Tấn, cũng phải vượt qua năm ải, chém sáu tướng, xung quanh Lục Tấn có đủ loại yêu ma quỷ quái ưu tú, có rất nhiều phụ nữ vì danh vọng và tiền tài của Lục Tấn mà tiến tới.
Hai người dây dây dưa dưa, hợp hợp tan tan, lôi lôi kéo kéo, cuối cùng tổng tài bá đạo cũng kết hôn với cô bé lọ lem.
Kỳ thật Quan Hinh cần đủ loại nghi thức, có lẽ là bởi vì trước khi kết hôn đã trải qua quá nhiều khó khăn, sau khi kết hôn liền muốn bù đắp cho chính mình.
Cũng không có cách nào khác, chỉ có thể vì một chuyện vụn vặt không đáng kể mà rơi vào rối rắm.
Bầu không khí đang hòa thuận lại trở nên lạnh lẽo, áp suất không khí ngày càng hạ thấp, thời điểm ăn cơm, cũng lãnh đạm khiến những người trên bàn cơm đều không thoải mái.
Tuy rằng Lục Tấn có xin lỗi, nhưng Quan Hinh vẫn không vui vẻ, sau khi ăn xong cơm chiều, cũng không cho Lục Tấn vào phòng ngủ!
Nhốt Lục Tấn ở bên ngoài, Lục Tấn rất bất lực, hắn đến phòng của con gái, nói với con gái: “Cha bị mẹ con nhốt bên ngoài rồi, mẹ con không để ý đến cha nữa, con giúp cha dỗ dành mẹ con có được không.”
Nam Chi:???
Trong nháy mắt, vẻ mặt Nam Chi biến thành biểu cảm ‘Ông già, tàu điện ngầm, di động’*.
(*Ông già, tàu điện ngầm, di động: một meme nổi tiếng Trung Quốc, có thể tham khảo trên google.)
“Trong nhà, trong nhà, như vậy…” Trong nhà có rất nhiều phòng nha, chỗ nào cũng có thể ngủ được!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]