Có một loại cảm giác lạ lẫm xâm nhập vào nơi khoảng trống trong trái tim đã trống rỗng trước giờ, giống như nước biển xanh vào mùa hạ róc rách chảy xuống lấp đầy khoảng trống nơi trái tim đã rỗng tếch từ lâu.
Trong phút chốc thời gian như ngưng đọng, trả lại nơi cũ vệt nước lạnh đã in hằn lên dấu vết của sự tồn tại, không gian tĩnh lặng trong mơ hồ có thể nghe được tiếng kim chuyền vẫn lách tách chảy rơi xuống ngưng đọng trong không gian.
Lần đầu tiên trong cuộc đời Tần Viễn có thể cảm nhận được người trước mặt lại vừa thân thuộc vừa lạ lẫm như vậy.
Hắn vẫn đừng ngoài cửa, trong giây lát thất thần, chỉ đưa ánh mắt trầm lặng đã hoen lên chút tươi sắc của mùa hạ, chỉ là trong lòng như một đứa trẻ bị người khác vạch ra lỗi lầm. Cuồng loạn đập, cuồng loạn chối bỏ nhưng không thành.
Từ Ân chậm rãi thả thìa sứ xuống, tựa như cảm nhận được bên ngoài có người đứng nhìn, cô hơi ngẩng mặt lên. Trong đôi mắt hoa đào phảng phất ý kiên cường lại tựa như cành liễu xanh bị gió thổi cho lung lay, cho đến khi nhìn rõ người nọ bản thân đã kìm không nổi kích động. Ánh mắt sáng lên một chút, đôi môi nhợt nhạt nhoẻn lên nụ cười tươi tắn tựa như nhìn thấy thanh sắc vui nhất cuộc đời mình.
“ Anh đến rồi à? Ban nãy dì cũng có nói với em, nhưng mà em không nghĩ anh lại đến sớm như vậy. ”
Tần Viễn thoáng có chút giật mình, vội vã thoát ra khỏi suy tư của bản thân.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-21-buc-thu-khong-co-hoi-ket/189301/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.