“ A nô ở bên ngoài, nhân gian loạn thế còn chưa đủ hay sao? Lão gia, ta chỉ có một nữ nhi thân sinh là Phù Huyên, nó tấn cung phong phi chẳng mấy năm đã xác lạnh người mất, bây giờ lại đếm A Tự, A Tự là con trai người lão gia một Phù Huyên còn chưa đủ ư? A Tự cũng là con trai của người, người nỡ để nó đứng cứng đối cứng với Lý Thâm đó sao!? Chỉ vì hoàng thượng, vì lời hứa với tiên đế mà người đến mạng của con trai mình cũng không cần nữa ư? ”
Khương Thưởng Thất nắm bàn tay thành quyền, đôi mắt lão hằn lên vệt sáng rất mỏng, lãnh đạm vô cùng: “ Bắc Thị đối với Khương gia chúng ta có bao nhiêu ân tình, tổ phụ cùng tiên đế chinh chiến xa trường nhiều năm đều tận trung tận hiếu, chẳng thể để đến đời ta vong ân bội nghĩa, Khương Thưởng Thất ta làm không được! ”
Dung Mễ nhìn vị lang quân đầu ấp tay gối suốt nửa đời qua, bà đột nhiên cảm thấy buồn cười, đáy mắt hằn lên vệt nước mờ ảo, giọng nghẹn cả: “ Khương Thưởng Thất, hổ dữ không ăn thịt con vậy mà ngài lại nhẫn tâm nhìn con mình đi đến đường chết. Nhi tử của ngài không thiếu, nhưng ta chỉ có A Huyên và A Tự, A Huyên mất rồi, ngài lại bảo ta phải trơ mắt nhìn nó đi đến đường chết. Lòng lang dạ sói như ngài, Dung Mễ ta thực sự không làm được! ”
Dứt lời, Dung Mễ phất vạt áo, đơn độc bước đi, nha hoàn theo hầu phía sau không dám nhiều lời, vội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-21-buc-thu-khong-co-hoi-ket/1459842/chuong-95.html