“ A nô ở bên ngoài, nhân gian loạn thế còn chưa đủ hay sao? Lão gia, ta chỉ có một nữ nhi thân sinh là Phù Huyên, nó tấn cung phong phi chẳng mấy năm đã xác lạnh người mất, bây giờ lại đếm A Tự, A Tự là con trai người lão gia một Phù Huyên còn chưa đủ ư? A Tự cũng là con trai của người, người nỡ để nó đứng cứng đối cứng với Lý Thâm đó sao!? Chỉ vì hoàng thượng, vì lời hứa với tiên đế mà người đến mạng của con trai mình cũng không cần nữa ư? ” Khương Thưởng Thất nắm bàn tay thành quyền, đôi mắt lão hằn lên vệt sáng rất mỏng, lãnh đạm vô cùng: “ Bắc Thị đối với Khương gia chúng ta có bao nhiêu ân tình, tổ phụ cùng tiên đế chinh chiến xa trường nhiều năm đều tận trung tận hiếu, chẳng thể để đến đời ta vong ân bội nghĩa, Khương Thưởng Thất ta làm không được! ” Dung Mễ nhìn vị lang quân đầu ấp tay gối suốt nửa đời qua, bà đột nhiên cảm thấy buồn cười, đáy mắt hằn lên vệt nước mờ ảo, giọng nghẹn cả: “ Khương Thưởng Thất, hổ dữ không ăn thịt con vậy mà ngài lại nhẫn tâm nhìn con mình đi đến đường chết. Nhi tử của ngài không thiếu, nhưng ta chỉ có A Huyên và A Tự, A Huyên mất rồi, ngài lại bảo ta phải trơ mắt nhìn nó đi đến đường chết. Lòng lang dạ sói như ngài, Dung Mễ ta thực sự không làm được! ” Dứt lời, Dung Mễ phất vạt áo, đơn độc bước đi, nha hoàn theo hầu phía sau không dám nhiều lời, vội bước theo. Khương Thưởng Thất nhắm chặt mi mắt, lão như không nhìn nổi sự bạc nhược của phu nhân mình nữa, phất mạnh ống áo lại quay lưng. Những nghi kỵ trong lòng hoàng đế làm sao lão làm sao có thể không biết, cho dù Phù Huyên có vì nhập cung mà người mất xác lạnh đi chăng nữa lão cũng không thể dùng lý do đó độc đoán với hoàng đế đương triều. Suy cho cùng Bắc Thị tộc đối với Khương gia của lão ơn cao vọng trọng, nhiều đời giúp đỡ các bậc nhân lão trong thiên hạ, các bậc tiên đế đều hiểu rõ đối nhân xử thế, coi trọng nhất chính là cuộc sống của thị dân, đến đời Bắc Chiến Dã cũng không ngoại lệ, thậm chí so với tiên hoàng còn làm tốt hơn nhiều. Chẳng qua là do Khương Thưởng Thất quá nhu nhược mà thôi, lão có thể là trung thần với nước nhà nhưng với gia khuyến, với chính nhi tử của mình thì lãnh đạm bạc nhược hơn bất kỳ kẻ lòng lang dạ sói nào ngoài kia. Phù Huyên sau khi tiến cung chưa đầy hai năm đã người mất xác lạnh, truy phong Dung Hiền hoàng quý phi, tự ghi sử sách tên Triết Mẫn Dung Hiền Hoàng Quý Phi. Lại là sau này, khi Khương Thưởng Thất cùng Dung Mễ hay tin hoàng cung nghi kỵ nạn của trung cung là do a nô hầu cận bên người Phù Huyên gây ra, vốn lúc đó Dung Mễ đã sớm sinh nghi là có người hãm hại, chỉ là hậu cung quá sâu, người như Dung Mễ cho dù mẫu tộc có hiển hách vinh quang thế nào cũng không thể dò ra một chút tin tức người đứng sau trong khi rõ ràng hoàng đế đã sớm biết người đứng sau là ai. Nếu không phải phi tử đó, có hay vẫn là một áng mây đen trôi nổi giữa hồng trần? Ngoại trừ nữ lang Lâm thị năm đó cùng A Huyên của bà tiến cung ra, thì còn nữ nhân nào có thể khiến cho hoàng đế cao ngạo cởi hoàng bào che nhơ? Hiện tại Dung Mễ chỉ còn một đứa con trai duy nhất là Khương Tự mà thôi, cho dù có trăm phương ngàn kế độc ác nhẫn tâm thế nào chăng nữa Dung Mễ cũng tuyệt không để Khương Thưởng Thất, phu quân đó đẩy nhi tử của bà một lần nữa vào chỗ chết. . Một quân cờ đen đặt xuống, Dương Hoa lão nhân thu tay về, dáng vẻ có chút ngả ngớn, lại uống một ngụm rượu. Thái hậu nhìn nước cờ của lão, giây sau đã biết nên phá thế cờ vây này thế nào, một quân cờ đen chậm chạp hạ xuống, thái hậu híp con ngươi, khóe miệng hơi nhếch lên: “ Dương quân lão, đường xa tới nơi này vì một lời nhờ cậy của hoàng đế, quả thực có lòng. ” Dương Hoa cười để lộ hai cái răng móm mém, đặt ché pn rượu xuống bên cạnh, vừa tiện bốc luôn một quân cờ trong hũ sứ tinh xảo: “ Hoàng thượng có lòng, lão thần đương nhiên đường xa không quản, dù sao ở đây rượu cũ ngon hơn ở trong đại sơn* nhiều. ” “ Vậy thì ngươi lại ở thêm vài hôm, hoàng đế cũng chẳng phải nhọc lòng?” Tay lão lại đánh xuống một quân cờ, nâng mi mắt nhìn thái hậu, áng môi cười không rõ ý vị: “ Có lời này của thái hậu, lão thần đương nhiên hảo hảo tuân theo. ” . Một nét lại một nét, nghiên mực sớm đã hết đi vệt đen vốn có, Dương Tịnh Dĩnh ở bên cạnh bắt đầu mài mực, song nét bút kia cuối cùng đã dừng, nàng cũng dừng việc mài mực theo. Đầu bút lông chạm vào mực đen, chấm lên một khoảng loen ố đen tuyền, Từ Ân mầm bút, tiếp tục viết nét bút tiếp theo. Trần Lãng đã lên vị trí cửu ngũ chí tôn, còn có Bối Tuấn Nhị ở Các Ba Bộ. Hẳn gần nửa năm qua Khang Tiêu Nghinh đã dự đủ số quân doanh chuẩn bị chiến mã cùng Bối Tuấn Nhị chớp thời cơ làm ngư ông đắc lợi, chỉ là thời gian trước kia Trần Lãng và hai người Bối Tuấn Nhị, Khang Tiêu Nghinh bọn họ không đến cùng một thời điểm mà thôi. Đợi đến khi Từ Ân lấy lại được phượng ấn cùng sách bảo lại để cho Trần Lãng cùng Bối Tuấn Nhị khởi binh một lượt. Lần trước đến lễ Thưởng Thất ca vũ cũng chẳng phải chuyện phí công. Trần Lãng nên nhìn cho rõ, giai nhân năm đó ngươi cho rằng nên an ổn một đời thời khắc này đã nhếch nhác trầy trụa đến mức nào. Vu huyền quy tông tự Đường niên bất hí ly. Phù Huyền cùng Lâm Chung Uyển, đều là nước cờ tốt cần phải đặt đúng nơi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]