Cánh cửa son đóng chặt dần mở ra để lại một lối đi rất nhỏ. Trịnh Sâm lách người qua cánh cửa, vừa bước được mấy bước ra bên ngoài đã nhìn thấy chủ tử cùng a nô đứng ngay ngắn, trời bên ngoài rất lạnh lại chỉ khoác đơn một cái áo choàng mỏng.
Y bước vội đến trước, ánh mắt Thư phi vẫn chăm chăm nhìn vào cánh cổng, lúc Trịnh Sâm đi ra nàng quả thực có chút hy vọng: “ Trịnh công công, hoàng thượng chịu gặp bổn cung rồi sao? ”
Trịnh Sâm nhìn chủ tử trước mặt, ánh sáng mờ ảo khó lòng nhìn rõ sắc mặt y thế nào nhưng giọng nói y vẫn rất bình tĩnh: “ Nương nương, hoàng tự mất rồi, người nên về đi thôi, tránh làm nộ long nhan, ngày mai, hãy đến sau. ”
Sắc mặt Thư phi đột nhiên nhợt nhạt đi rõ rệt, con ngươi nàng mở to không dám tin nhìn vào bên trong qua khe cửa, từng tấc da thịt đều đang kịch liệt nói với nàng đây rõ ràng không chân thực. Không có khả năng.
Nàng không thể để mất vị trí này, ít nhất là bây giờ nàng không thể!
Mất đi chỗ dựa trong hậu cung Việt Quân quốc này thì vương gia của nàng phải làm sao? Mẫu tộc của nàng phải làm sao?
Thư phi rất nhanh hồi phục lại tâm trạng, nàng nhìn trực diện với Trịnh Sâm, hít sâu một hơi: “ Ta muốn gặp hoàng thượng. ”
“ Người vẫn nên trở về sớm đi thôi, ngày mai sẽ là một ngày cực khổ của người. Thánh khẩu đã quyết, không có đường lui. ” Trịnh Sâm cúi người hành lễ, sau đó y
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-21-buc-thu-khong-co-hoi-ket/1459834/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.