Thể xác Từ Ân nặng nề, giống như móc giữ tim một cái móc câu lớn, bất kể lúc nào cũng có thể bị nó kéo lệch đau đớn.
Một món lại thêm một món, những thứ dần được thêm đến hết, một lượt như vậy đã quá gấp đôi lượng thức ăn được đưa vào cơ thể bình thường. Hai tay Từ Ân nắm chặt, bấu cả vào da thịt, mi mắt nhắm cả lại một cái đầy mệt nhoài, cần cổ hơi ngước lên cản lại cảm giác buồn nôn đang trực trào trong thanh quản.
Không khí ảm đạm suốt một bữa ăn, riêng chỉ có Bắc Chiến Dã thong thả dùng bữa, hắn lại càng không quản đến thái hậu đáng chất chứa bao nhiêu những lạnh đạm trong đáy mắt.
Lúc nô tỳ lại định thêm thực vào chén của Từ Ân, Mạn Đà hơi nâng ánh mắt: “ Hoàng huynh, nếu hoàng tẩu đã sức khỏe không tốt mấy ngày nay vậy thì đừng dùng nhiều như vậy. ” Dứt lời, Mạn Đà nhếch khóe môi cười: “ Đợi sau khi dùng bữa xong để người của thái y viện khám lại là được, ngày tháng còn dài, lòng còn nhiều sẽ chẳng lo vơi. ”
Bắc Chiến Dã nhìn một ít món ăn còn lại, sau đó lại nghiêng người ta nhìn Từ Ân: “ Trung cung quả thực được lòng người. ”
Lúc bữa ăn kết thúc cũng chẳng thể rời đi ngay, cả tinh thần và thể xác cô đều không tốt, hôm nay lại giống như ăn phải bả, đau đến thở thôi cũng khó khăn.
Mái đình đối diện mảnh hồ sen vẫn dát lên ánh bạc tản mạn, mọi bòn gót đều như đang trôi nổi trên mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-21-buc-thu-khong-co-hoi-ket/1459829/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.