Đừng trước bức tường vừa cao vừa dày, ánh mặt trời đã sớm tàn sau dặm liễu, phía tây chỉ nán lại được chút ráng chiều tản mạn khắp một phương. Từ Ân ngước đôi mắt nhìn bức tường bốn phía lạnh lẽo, đáy mắt cô trong veo chẳng lẫn đến một phần tạp chất nào nhưng rơi vào mắt của người khác lại là cái nhìn đẩy tủi hờn xót xa.
Trần Lãng cố ý đi đến nơi này, y không dám manh động, tại mái đình cao phía nam nhìn xuống thấy được sân trước của tiểu viện. Sắc vàng cam nhạt nhoà trượt dài trên mảnh đất nhỏ, lúc cố nhân trong bạch y nọ vừa xa lạ vừa thân quen. Trần Lãng vừa kịp thu lại tầm mắt, y xoay lưng rời đi, cánh cửa lớn của tiểu viện đã bị người mở ra.
Bắc Chiến Dã đứng bên ngoài cánh cổng, hắn không ngồi kiệu mà lại đi bộ, phía sau chẳng có đến mấy nô tài hầu hạ, duy chỉ có Trịnh Sâm và Châu Bất đi theo. Hắn từ phía này nhìn vào trong, trong đôi mắt không có lấy một chút kiên nhẫn nào, thậm chí còn có một nét cười cợt châm biếm: “ Trung cung thảnh thơi như vậy sao? Không sợ trẫm và thái hậu chờ lâu? ”
Từ Ân thoáng giật mình, như mặt hồ yên ả bị ném xuống một tảng đá, vừa mạnh vừa đau, cô cứng nhắc nghiêng đầu nhìn, lập tức nhìn rõ thiên tử trước mặt, cô lại không trả lời câu hỏi của hắn, tựa như hỏi lại vu vơ: “ Hoàng thượng, tường này cao thật. ”
Vì quá cao nên cả đời này Thương Lãm La không thoát ra nổi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-21-buc-thu-khong-co-hoi-ket/1459827/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.