Hương hoa từ bột phấn đã bị mùi trầm hương lấn át đi gần hết, thoang thoảng trong không khí chỉ còn lại thanh thức hương trầm nhàn nhạt.
Từ Ân vịn tay vào bàn, mượn sức mặt bàn đứng dậy. Ánh mắt cô dùng lại tại chỗ Lâm Thời Nhan vừa đứng, mi tâm chậm rai híp lại.
Lâm Thời Nhan cùng người của nàng ta đã rời đi, nhưng công việc của phủ nội vụ thì vẫn còn dan dở. Người bên ngoài vận chuyển đồ, tuy không nói đến động tĩnh quá lớn nhưng vẫn thu hút được không ít kẻ hầu người hạ trong hoàng cung này chú ý đến. Không để ý đừ sẽ không nhận ra rốt cuộc đang có bao nhiêu cặp mắt đang chăm chăm nhìn về phía này, có tò mò, có khinh miệt, cũng có cả cẩn thận.
Từ Ân đứng từ phía trong tẩm điện, ánh mắt hướng ra ngoài nhìn từng vật dụng chân quý được chuyển dần đi, trong đó không biết có bao nhiêu món đồ là đích thân danh nghĩa Bắc Chiến Dã tặng.
Dương Tịnh Dĩnh không dám cất tiếng, nàng ta chỉ có thể đem tất cả oan ức cất giấu vào bên trong. Cho dù Dương Tịnh Dĩnh chỉ đơn thuần đứng bên cạnh thôi, cũng không khó nhận ra sự ẩn nhẫn trong mắt chủ tử nàng.
Từ lúc nào lại đem bản thân biếm* thành người trầm lặng như vậy, Dương Tịnh Dĩnh đã sớm không nhìn thấu nổi.
Nhưng đó là nữ nhân của Mông Cổ, là công chúa được vương thượng vương hậu yêu thích nhất, cũng là người trước giờ chưa từng chịu nửa phần uất ức nào. Nhưng nàng đã sớm nước mất nhà tan, lưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-21-buc-thu-khong-co-hoi-ket/1459800/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.