Những ngày mùa xuân hình như sắc trời đã dịu đi mấy phần, có sắc dương nọ nhạt nhoà ươm lên nhánh cây khô lớp bụi vàng hoa mĩ.
Con đường sau này, cho dù như thế nào Tần Viễn đều sẽ đi cùng Lam Từ Ân, cho dù có là đường cùng, hắn cũng sẽ đi cùng cô ấy.
Trong mắt có xuân thu còn hơn từng thấy núi cao biển lớn. Bọn họ còn phải cùng đi qua rừng đào tháng ba, nghoảnh đầu lại nhìn dòng đời đầy biến động, hiểu được lòng người thay đổi, cuối cùng đem hơi thở trong lành nhất đứng trước mặt nhau.
Buổi sáng hắn cùng cô đến trung tâm thương mại trên đường lớn. Ở nơi này Lam Từ Ân đã từng đi qua vô số lần, mà Tần Viễn cũng đã từng dừng lại vô số lần ở để chờ đợi cô ấy mua đồ cho bữa tối. Bên trong náo nhiệt vô cùng, Tần Viễn kéo Từ Ân đi khắp nơi, cùng cô mua đồ đôi, cùng nắm tay đi giữa dòng người đông đúc như những người bình thường khác.
Đến buổi trưa còn dừng lại nhà hàng mà cô ấy thích, cùng nhau ăn bữa trưa, sau đó đi khắp những nơi trong thành phố.
Mấy ngày này hắn đều cùng cô ấy đi rất nhiều nơi, cũng đã chụp rất nhiều bức ảnh, bọn họ còn đến công viên trò chơi trong thành phố, còn cùng trở về trường cấp ba của cô ấy, còn cùng nắm tay bước trên con đường thật dài.
Dường như bọn họ đều đã đi hết thành phố này rồi.
Căn phòng nọ vẫn chứa sắc màu ấm áp như cũ, Tần Viễn cùng Từ Ân ngồi trên ghế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-21-buc-thu-khong-co-hoi-ket/1459794/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.