Có những chuyện, nếu người đó thực sự muốn giấu, cả đời này cũng sẽ không ai có thể nhìn ra.
Nhiều năm qua đi, ai cũng đã đổi thay.
Chính xác là trước đây, Lam Từ Ân chỉ là tỏ ra lạnh nhạt, nhưng nếu để ý thì sẽ có thể nhận ra sự cẩn thận chu đáo của của cô ấy. Đôi mắt của Lam Từ Ân trước giờ vẫn luôn trong suốt và linh động, mỗi khi chăm chú nhìn vào là đều như có thể nhìn thấu đến trái tim.
Nhưng sau này, mười bốn năm trôi qua, cô ấy càng ngày càng nguội lạnh trong yên lặng.
Lam Từ Ân dường như chưa từng tức giận, cũng chưa từng nhiệt tình chú ý đến điều gì. Cô ấy chỉ bình tĩnh sống một cuộc sống khô khan bình thường. Khi người khác nói chuyện với cô ấy, cô ấy sẽ cười; khi chăm sóc cô ấy, cô ấy sẽ nói cảm ơn; nhưng khi nhìn vào đôi mắt của Lam Từ Ân, đôi mắt ấy lại như một đầm nước chết, không hề gợn sóng.
Tần Viễn đi, Lam Từ Ân liền đóng chặt trái tim mình. Cô ấy tựa như ràng buộc chính mình dưới lớp nguỵ trang hiền hoà, làm bộ tất cả đều tốt đẹp, ngăn nắp như lúc ban đầu, nhưng trong lòng lại mặc cho bản thân dần dần thối rữa.
Từ Ân buộc mình nén xuống cảm giác buồn nôn sau khi ăn xong, ngồi thất thần nơi ban công rực rỡ ánh mặt trời. Cô nhìn cây anh thảo sau một đêm nở rộ đang thu mình trước ánh ban mai.
Tần Viễn ở nhà một ngày rồi lại đi, bên phía công ty có vài chuyện rắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-21-buc-thu-khong-co-hoi-ket/1459781/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.