Bên ngoài trời rất lạnh, khí lạnh xộc thẳng vào mũi. Dương Nhuệ khó chịu hít một hơi dài.
Còn chẳng biết hôm nay là ngày xui xẻo gì, tranh thủ được một ngày nghỉ sớm, lúc mười hai giờ đêm lại bị người khác gọi điện thoại nhờ vả đi khám dùm.
Không phải nể mặt người ta là bạn quen biết với anh trai anh, Dương Nhuệ cũng chẳng buồn quản mấy chuyện lông gà vỏ tỏi này. Người ta ở nhà ôm ấp vợ con, anh một thân một mình liền phải đi khám giúp người ta rồi?
Dương Nhuệ hít một hơi dài, nhanh chóng đóng lại cửa lớn, khoác vội áo gió mỏng, cổ cùng vai đang kẹp điện thoại, ậm ừ mấy tiếng rồi tắt đi.
Xe lăn bánh khỏi chung cư nọ, vượt trên đường lớn, đi ngang qua ánh đèn neon không chút tiếc nuối.
Tần Viễn ngồi bên cạnh giường ngủ, sờ soạng được quyển sách nhỏ đặt trong hộp tủ, bên trong lại có thêm không ít các loại lọ thuốc đủ màu sắc đựng trong lọ thủy tinh nhìn đến vui mắt.
Hắn cầm lấy một lọ, trong ánh đèn nhàn nhạt nhìn chằm chằm một lúc, sau đó không biết đã nghĩ đến điều gì, đặt hộp thuốc lại chỗ cũ.
Ánh mắt hắn rời đến nơi cửa sổ, sắc bạc của trăng men theo khung sắt rơi đến bên bàn đặt chậu cây anh thảo đã dần tàn. Rõ ràng thời gian hiện tại là thời gian nó nên nở rực rỡ nhất, lại cứ như vậy bị vùi dập.
Mẩu ánh sáng vụn vỡ rơi đầy khắp mặt bàn.
Ngày mai, sẽ là một ngày nắng nhỉ?
Ngồi cạnh giường Từ Ân, Tần Viễn chầm chậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-21-buc-thu-khong-co-hoi-ket/1459779/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.