Loạng choạng, đã quá mười một giờ đêm.
Điện thoại kia vẫn luôn trong tình trạng treo máy, Tần Viễn đã sốt ruột đến chịu không được, rời khỏi biệt thự của Tô Yên, muốn trở về nhà cũ.
Bên ngoài thực sự rất lạnh, lạnh đến độ khiến người người đều không muốn rời khỏi nơi ấm cúng này.
Nhưng Tần Viễn đã ép cô ấy, ép đến không còn đường lui nữa rồi.
Cô ấy cũng đã từng suy nghĩ rất nhiều, cũng đã từng suy nghĩ tới trước kia nếu mình không liều lĩnh chọn con đường đi theo Tần Viễn, cuộc đời của cô ấy có phải sẽ tốt hơn không?
Đã bao nhiêu ngày Tần Viễn chưa trở về nơi này rồi? Có lẽ đến hiện tại chính hắn cũng không đếm nổi nữa.
Trong mắt hắn, khuôn viên nọ tĩnh lặng đến trơ trọi, so với giấc mơ của một tháng trước cũng không khác là bao.
Sự tĩnh mịch lạ thường này tựa như một bàn tay lớn bóp chặt lấy tim Tần Viễn, sinh mệnh thoi thóp trong dòng thời không leng keng kêu lên vài tiếng ngắn ngủi sau đó đột ngột biến mất.
Thứ cảm giác nghẹt thở như trái tim ngừng đập này khiến cho hắn sợ hãi đến cùng cực.
Trong trí nhớ của Tần Viễn, ánh đèn lưu ly bắt mắt dẫu cho đã quá mười hai giờ đêm vẫn luôn sáng rực. Nơi nọ còn có người chờ hắn về, còn muốn cùng hắn ăn bữa tối dẫu đã quá đêm, còn muốn ngồi coi chương trình truyền hình nhạt nhẽo với hắn.
Tần Viễn đã chịu không nổi đả kích này nữa, hắn loạng choạng tiến vào trong.
Thời không vẫn tràn ra hơi thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-21-buc-thu-khong-co-hoi-ket/1459777/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.