Thân Dục Chi lạnh lùng nhìn thiếu nữ gương mặt đỏ ửng, ánh mắt mơ màng bị hai đại nam nhân ôm thẳng lên lầu. Hắn không nhìn được khuôn mặt thiếu nữ, nhưng từ chỗ hắn nhìn ra chỉ có thể thấy cánh tay trắng nõn da thịt kiều nộn lộ ra từ lớp váy hồng nhạt. Trong yến hội phát sinh loại chuyện này cũng không phải là hiếm thấy, nhưng cũng không có bao nhiêu người sẽ thật sự tiến lên ngăn cản. Có người sợ phiền phức, không đủ sức cứu người, ngược lại tự hại thân, cũng không biết được có phải là bên tình bên nguyện không? Nói hơn nữa là nhân vật nổi tiếng như Vương Gia Lạc cùng Hứa Thanh Hà, hai người này Thân Dục Chi cũng gọi là quen biết, không quá thân những cũng là sơ giao. Chơi đùa cùng bọn học xong đều sẽ nhận được chỗ tốt, sợ là cũng đủ để đối phương hài lòng im miệng. Vì không muốn bại lộ chính mình, hắn quyết định liền đứng ở chỗ tối chờ đến khi ba người vào phòng rồi mới đi ra ngoài. Mấy thứ yến hội này cũng thật là phiền, sớm biết trở về sẽ có chuyện như vậy, hắn liền chậm lại mấy ngày rồi! Ai ngờ, cô bé bộ dáng vốn luô an tĩnh không phản kháng, chờ đến khi hai người kia thả lỏng cảnh giác mới cho một đòn trí mạng. Thân Dục Chi nhìn nữ hài kinh hoảng thất thố chạy tới chỗ hắn, đôi mắt ngập nước hồng lên phảng phất có thể hòa tan băng lãnh trong mắt hắn! Cô bé trừng lớn đôi mắt, rồi lại như thả lỏng, thở phào nhẹ nhõm. Thanh âm mềm mại mang theo một tia ủy khuất khàn khàn vang lên: "Thân đại ca......" —— là cô nương mà Hoa Chi thích. Thân Dục Chi nhìn rõ mặt đối phương, trong nháy mắt, liền nhận ra đứa nhỏ luôn an an tĩnh tĩnh mà đệ đệ nhà mình vẫn luôn yêu thích từ nhỏ. Hắn duỗi tay tiếp được cô, cả người cô ngã vào vòng ôm của hắn. "Thân Dục Chi?!" Hai tên vốn dĩ giống như mèo vờn chuột chạy theo, nhìn thấy nam nhân cao lớn đứng ẩn mình trong bóng tối, sắc mặt biến đổi. Bọn họ đồng thời cũng chú ý tới Vệ Khinh Thiền đưa nắm chặt cánh tay nam nhân, mà nam nhân tuy rằng duỗi tay cản trở cô tới gần, nhưng lúc bị người ôm lấy rồi sà vào cũng không có ý tránh ra! Không phải nói Vệ Khinh Thiền chỉ cùng Thân Hoa Chi có chút quen biết sao? Không phải nói Thân Dục Chi ghét bỏ nữ nhân sao? Hai người thoạt nhìn sao quen thuộc như vậy! Chuyện Vương Gia Lạc hỗn đản thành tính là thật, nhưng hắn vẫn cực kì biết xem mặt người, bằng không tại đế đô cũng không thể chơi đùa đến vui vẻ như thế. Không, cũng có khả năng là Vệ Khinh Thiền chính mình dán lên đi! Không phải nói Thân Dục Chi ở quân doanh ngây người 10 năm sao? Nói không chừng là chưa thấy qua nữ nhân, đột nhiên có một cái kêu hắn "Đại ca" rồi dính lên cho nên mới sửng sốt không đẩy ra! Vệ Khinh Thiền trước kia có người nhà che chở, bọn họ không tiện xuống tay, cũng không biết bao nhiêu người nhìn chằm chằm vị trí hôn phu Vệ gia! Khác với các nữ hài cùng địa vị, từ nhỏ đến lớn không biết thay đổi mấy lần bạn trai. Vệ Khinh Thiền gia thế ngày xưa tốt như vậy nhưng cô vẫn một người một mình, bên người chỉ có Thân Hoa Chi như hổ rình mồi. Vô luận là bên ngoài hay bên trong đều là đứng đầu! Bây giờ có Sở Ngữ Manh cam đoan hỗ trợ, hắn lại coi trọng Vệ khinh Thiền lâu ngày, thêm chuyện Vệ gia xuống dốc, một người đơn độc không có hỗ trợ như cô...... Hắn cắn răng, có chút không cam lòng, vô luận như thế nào, hắn hôm nay phải nếm thử! Hắn nói với Thân Dục Chi: "Dục đại ca, xin lỗi, bạn gái không lễ phép va chạm vào đại ca, tiểu đệ xin phép mang về giáo huấn một chút!" "Chà? Bạn gái cậu?" Thân Dục Chi mở miệng, lời nói lãnh đạm phát ra, lại khiến cho Vương Gia Lạc sắc mặt biến đổi: "Cậu nói người của tôi là bạn gái cậu?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]