Nhiễm Nhan quay đi tiếp tục soạn đồ theo từng thùng hàng, quấn trong tấm bạt chống thấm nước.
"Nhưng tốt hơn chúng ta bị trôi dạt trên biển, muốn kiếm đồ cũng không biết kiếm nơi đâu."
"Đồ vô lương tâm, vậy mà dám nói..."
"Ầy, nói nhỏ cho nhóc tì ngủ."
"Hứ."
Hai người lại lụi cụi sắp xếp đồ, sau khi xem xét xuồng cao su, còn kĩ lưỡng dán cả băng keo lên cho tăng khả năng chịu đựng, bọn họ quyết định để hết đồ quan trọng vào bên trong xuồng, cột theo hình tròn của xuồng. Chừa lại hai lỗ hổng để cột dây an toàn cùng chút ít không gian ở giữa cho một người nằm. Nhìn nhỏ chứ một người nhỏ con như Nhiễm Nhan cùng hai nhóc tì vẫn ôm nhau ngủ ngon lành.
Bên ngoài màn che thì cột mấy khúc cây nhỏ không đủ kích thước làm bè, nhưng phơi khô làm củi đốt thì dư thừa. Kèm theo một số thứ hỗn độn lặt vặt. Quá nửa đêm thì Nhiễm Nhan thay tã cho nhóc một lần, pha cho nửa bình sữa ít ỏi để cậu nhóc ngủ ngon.
"Phải cai sữa cho nhóc dần dần rồi."
"Không biết là sống qua thiên tai, nên gọi may mắn hay bất hạnh."
"Ta không biết, có lẽ ra đi luôn lúc ấy là may mắn, gặp được chúng ta là bất hạnh không biết chừng."
"Nhóc con yên tâm, ngày nào tiểu Giai ta còn ở đây, sẽ không để nhóc khổ."
"Ha ha vậy tiểu Giai ngó chừng giúp, ta chợp mắt xíu."
"Xí lười biếng là giỏi."
Miệng nói vậy nhưng Giai Giai vẫn đắp chăn cẩn thận cho hai chị em nằm ngủ. Cô bé bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-mat-the-nhiem-nhan/856949/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.