Mà nói chó con chứ hiện tại lũ nhóc này cũng đã lớn gần bằng mẹ chúng, thật là làm người khó tiếp thu. Dù bãi cỏ lạc của cô đã xanh um một vùng nhưng không đủ cho chúng lăn lộn vài vòng. May mà đám nhóc con sợ ảnh hưởng đến tinh hạch của chúng nên rất nhẹ nhàng, chủ yếu là làm nũng mỗi khi muốn xin tinh hạch mà thôi.
Rất nhanh đám Lương Nhâm đã ra khỏi khu rừng, nhìn xuyên suốt con đường quốc lộ, bắt mắt nhất chính là một cây lê già, vì bên dưới nó chính là một đám chó ngao to lớn đang rũ lông, đang nhìn chằm chằm vào bọn họ. Đến gần thì mới nổi da gà vì một đám sâu lông nhun nhút khắp hai bên, chỉ chừa cho họ một con đường nhỏ đi vào. Linh Hy xanh mặt.
"Bọn này có thể duy trì cả một vùng như này đúng là không đơn giản."
Vừa nói vừa xoa xoa cánh tay như muốn xua tan đi đám da gà của mình, bọn họ đi đến đâu thì đám sâu nhao nhao lên đến đó, chặn mọi đường lui của con mồi.
"Sâu gia gia, người nói đám con cháu lui xuống được rồi ạ, đúng là người quen của con."
"Ầy chúng nó cũng muốn tiếp khách cho con thôi mà."
"Không lẽ người muốn con nói ra là con nhìn cũng thấy dựng lông tơ lên khắp nhành lá."
Nhiễm Nhan vừa nói xong thì đám sâu bắt đầu xao động, biểu tình, chúng biểu quyết vì bị cô ghét bỏ.
"Ta nói sai sao, bọn nhóc các ngươi chỉ hăm he đám lá non của ta mà nhai. Hôm trước đứa nào dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-mat-the-nhiem-nhan/856944/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.