Đã là phúc thì không phải hoạ, đã là hoạ thì tránh không khỏi, chỉ vài ngày sau có thông báo cẩn thận đám hướng dương bên lều hoa thì cuộc tấn công diễn trong một ngày nắng đẹp đã diễn ra.
"Mọi người cố thủ."
Từng hạt hướng dương từ trên trời rơi xuống đất nổ tan tành, đất đá văng lên rơi xuống đè bẹp đám cây non, bùi tung mù mịt. Nhưng bên địch cũng không yên lành, họ dây leo tóm lấy từng cây hướng dương đen lôi khỏi đất, đám thực vật có gai tập trung bắn vào gốc rễ đến lúc lòi tinh hạch ra bên ngoài, liền bị đám dây leo lôi trở về.
Khởi đầu qua đi hai bên không ai áp đảo được ai, nhưng điều kì dị xảy ra, đám hoa hướng dương phía sau ùn ùn kéo đến.
"Chúng nó có thể bóc rễ ra mặt đất."
Đám thực vật xôn xao hoang mang.
"Không, chúng vẫn còn rễ, chỉ là rễ kéo dài."
Thì ra bọn hướng dương phát triển bộ rễ để thân cây có thể vươn xa đi kiếm con mồi, còn tinh hạch vẫn được bộ rễ bảo vệ trong lòng đất. Như vậy dù thân cây gặp nguy hiểm nó sẽ tự cắt đứt, giữ lại bộ rễ cùng tinh hạch để mọc lên thân cây mới thay thế.
Mọi người có thể giữ vững lãnh địa không bị xâm lấn, nhưng bọn hướng dương áp sát, bắn đám hạt vào tận bên trong cùng, nơi nơi chướng khí mù mịt, ngay cả Nhiễm Nhan cũng không thoát khỏi cảnh bị bom nổ văng đất đá lên khắp người. Cô cố gắng bảo vệ đám tinh hạch non, đám sâu cũng chui rúc đông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-mat-the-nhiem-nhan/856941/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.