Chương trước
Chương sau
Biết được mình đi đúng đường, Nhiễm Nhan lấp đầy đám hoa của mình để tăng nhanh tốc độ, nhưng sự thật vả mặt rất nhanh. Một hạt nhỏ cô có thể nhẹ nhàng hoàn thành, nhưng một đám thì không phải dễ dàng đến thế. Bao bọc được đám hạt ôn hoà rất đơn giản, vì chúng cảm nhận Nhiễm Nhan không có ác ý, không những thế chúng con bị thu hút bởi sự tinh khiết của tinh hạch Nhiễm Nhan.
Nhưng bọn ô nhiễm thì không, chúng đối nghịch không chết không ngừng, tập trung toàn bộ tư tưởng để không xảy ra sai xót, đến lúc toàn bộ được thanh lọc cô phải hấp thu hết bọn ô nhiễm để có năng lượng tiếp tục. Khi mà hoàn thành đám tinh hạch cây cỏ lau mang đến, vui vẻ ăn mừng.
"Đã xong, cỏ lau để ta thanh lọc giúp ngươi nữa là... ngươi... có thể... về."
Nhiễm Nhan vừa chạm vào cây cỏ lau thì quét mắt nhìn xung quanh, cô đang bị tinh hạch bao vây. Nhánh lá run rẩy hỏi cỏ lau.
"Ta bị bao vây sao? Chuyện gì vậy?"
Cây cỏ lau nhỏ lúc lắc mấy nhánh lá xanh của nó vui vẻ, may mắn nó đến sớm, hiện tại đã có thể trở về báo cáo.
"Bọn họ có cây giống ta đại diện mang đến, có họ nhà cây thì không tiện đi nên bàn giao cho đám con cháu của sâu gia gia mang đến."
"Nhiều như vậy?"
"Đúng vậy, đây chỉ là một phần, ta bảo lũ nhỏ chỉ được đến những đứa bị nặng trước. Còn lại phải tiếp tục canh phòng lãnh địa, chờ đến lượt mình. Nếu không chúng kéo nhau đi cả thì có nước chết chùm cả đám."
"Ha ha dạ vâng, sâu gia gia nói đúng. Vậy mọi người xếp hàng nhé, ta tiếp tục."
Cô xanh tím thân nhánh, sâu gia gia thật biết trù ẻo, may là không có linh nghiệm giống như bọn cô. Thanh lọc thông qua cây thì dễ hơn, vì bản thể chủ có thể phụ giúp cho cô rất nhiều, không cần cực khổ như chiến đấu một mình. Cỏ lau được thanh lọc sạch sẽ thì thoải mái ôm đống tinh hạch sáng lấp lánh chào từ biệt trở về báo cáo công việc.
Bỏ lại Nhiễm Nhan một mình bị bao vây bởi đám tinh hạch đen đúa, tự an ủi bản thân chúng chính là thức ăn, là chất dinh dưỡng, là công đức, là...
"Haizz."
Bỏ hết tạp niệm miên mang trong đầu, Nhiễm Nhan vẫn cố chấp một lượt lấp đầy hết toàn bộ hoa của bản thân, lần đầu gian khổ, lần sau dần quen, lần ba có đường lối... Cô không biết mình hoàn thành bao nhiêu đợt, cũng không biết hoa trà có thức dậy lần nào không.
Vòng tuần hoàn loại bỏ rồi hấp thu tạo năng lượng cho bản thân, lại quay về vòng bắt đầu, cô say mê làm không biết mệt mỏi, nhưng cây cối cần nghỉ ngơi... Nhiễm Nhan ngủ gật sau khi thả ra một loạt hạt tinh hạch trong xanh. Sâu gia gia thấy vậy thì nói với đám con cháu.
"Mọi người phân nhau trông coi tinh hạch, để cỏ lạc nghỉ ngơi chút đi, mấy ngày nay cũng mệt mỏi rồi."
“Ríu ríu...” Tiếng đám sâu con cháu lên tiếng nhỏ xíu đáp lại, như sợ ảnh hưởng Nhiễm Nhan nghỉ ngơi. Sáng hôm sau cô vươn hết nhánh lá của mình sau một đêm ngủ sâu.
"Chào sâu gia gia, chào mọi người, đêm qua ta ngủ quên mất, làm phiền mọi người."
"Không gì, mệt thì ngủ, đừng đi ngược với tuần hoàn."
"Dạ... á, con mọc thêm một đám hoa, thật nhanh."
Xem ra là đám năng lượng cô hấp thu mấy ngày nay có tác dụng. Do bản thân luôn trong tình trạng thu chất dinh dưỡng, đêm qua ngủ quên nên tự sinh trưởng ra.
"Xem ra lại có thể gia tăng năng suất. Một ngày mới làm việc thật vui vẻ nào."
Vòng tuần hoàn làm việc của cô lại được khởi động, chỉ là những lần sau cô có thể thức làm việc nhiều hơn, lúc đầu là suốt 4, 5 ngày ngủ một lần. Sau này có thể kéo dài đến mười mấy ngày là bình thường. Đến hiện tại Nhiễm Nhan có thể thức suốt một tháng không ngủ, lúc làm việc còn có thể phân tâm nói chuyện cùng sâu gia gia, hoặc là đám cây cối tự mang tinh hạch đến. Còn biết được khi nào hoa trà lão gia thức giấc.
Nhưng được như vậy thì bản thân Nhiễm Nhan đã sinh trưởng thành một bụi cỏ lạc bao quanh một phần tư gốc cây hoa trà. Cảm thụ cơ thể mình, cô nhận ra thực vật là giống loài rất đa dạng. Khi cần di chuyển, cô phát triển gốc rễ, thân cây dẻo dai, hiện tại cần nhiều hoa thanh lọc, thì phát triển nhánh lá, hoa. Ngay cả việc kết hạt cũng bị chậm lại, nhưng bù lại mỗi lần kết trái sẽ to và tràn đầy năng lượng hơn trước rất nhiều.
Nhiễm Nhan hạnh phúc cười híp mắt cảm thụ bé cưng tinh hạch của mình đã lớn bằng quả trứng cút lớn.
"Sâu gia gia, còn nhiều không ạ?"
"Nghe bọn nhỏ báo lại thì mới có một phần mà thôi, cỏ lạc yên tâm đi, không thiếu việc cho cỏ lạc làm."
Cô run run nhánh lá bản thân, làm ngày làm đêm mà chỉ mới có một phần, nếu như làm hết thì bé cưng của cô sẽ to bằng gì, nếu chăm chỉ đến lúc thông quan thì cô sẽ có một tinh hạch bằng trứng đà điểu. Cả bụi cỏ run rẩy sáng lên như bắt được mỏ vàng. Nhiễm Nhan lao đầu vào làm việc, mà không chú tâm đến thế giới bên ngoài hiện tại đã náo loạn khắp nơi.
Nơi tinh khiết như nghĩa địa chính là món mồi béo bở, thực vật, động vật muốn xâm chiếm làm lãnh thổ, một lần vì quá nguy kịch mà hoa trà phải ra tay.
Nhiễm Nhan chỉ thấy những chiếc lá hoa trà như phi dao sắc bén lao đi vùn vụt tứ phía, chém đứt gốc rễ của bọn xâm nhập. Chiến thắng trong gang tấc, bọn họ lại có thêm chất dinh dưỡng hấp thu để lớn mạnh, nhưng hoa trà lần này ngủ đông lâu hơn lần trước rất nhiều.
Con người nhận thấy khu nghĩa địa đại chiến cây cối, tưởng bở muốn xâm nhập thống trị, nhưng xét về gốc độ nào đó thì con người chưa chắc đánh lại bọn cây cỏ. Chúng lại có thêm nhiều chất dinh dưỡng bổ sung, một đêm cô thấy một đám dây trầu bà cuốn lấy xác một người đưa đến chôn dưới gốc cây hoa trà. Biết cỏ lạc hiện giờ là linh vật tinh khiết của cả khu, cô lại không thích đám ô nhiễm nên chúng rất ý tứ mà canh lúc cô ngủ mới mang đến cho hoa trà tẩm bổ.
Hiểu ý tốt của chúng, cô đành giả bộ ngủ không hay biết gì, mà từ lúc cô đến chỗ hoa trà, chưa lần nào cảm nhận sự ghê tởm hay mùi hôi gì cả. Chắc là do bên dưới rễ hoa trà hút hết chất ô nhiễm, thải ra dinh dưỡng cho cô. Nhiễm Nhan mỉm cười nghỉ ngơi, để ngày mai có nhiều năng lượng làm việc.
"Chào buổi sáng chị hoa hồng."
"Chào cỏ lạc, thức sớm vậy."
"Dạ vâng, chị cũng vậy ạ. Nụ hoa hôm qua của chị nở rồi này, thật đẹp."
"Vậy sao, cám ơn cỏ lạc."
Bụi hoa hồng leo này còn nhỏ, mới có vài tuổi thôi, chưa dài như đồng bọn của nó, nên được cắt cử mang tinh hạch đến cho Nhiễm Nhan thanh lọc. Đây là bông hoa đầu tiên của nó, màu hồng phớt rất nhã nhặn.
"Cỏ lạc dậy rồi sao?"
"Chào sâu gia gia, hoa trà hôm nay có ra lá mới chưa ạ?"
"Bọn con cháu ta bảo có vài chỗ nứt ra mầm xanh, chắc sắp dậy."
"Dạ, vậy con tiếp tục làm việc ạ."
Dùng nhánh lá cuốn đám tinh hạch đen bỏ vào từng đoá hoa, sau đó thả ra những hạt trong xanh xinh đẹp, cô còn nhận ra mỗi loài cây dòng năng lượng cũng rất khác biệt. Và những hạt sống lại khác biệt với những cây chết. Những cây bị giết moi ra tinh hạch thì giống như tinh hạch của bọn cô. Nhưng cây còn sống thì dòng năng lượng bên trong rất sinh động, chúng có thể cảm nhận hoàn cảnh xung quanh, những thiện ý hay ác niệm đều biết rất rõ.
"Bởi vì bọn cây cỏ tự nguyện lấy ra, nên chúng còn sống do sự liên kết với bản thể. Còn nếu như giết chết bản thể, cố chấp đoạt lấy tinh hạch, thì thứ nhận lấy chỉ là một tinh hạch chết."
"Thì ra có thể hiểu theo hướng này. Nói vậy cũng như là bọn chúng giao sinh mệnh bản thân cho con."
"Đúng vậy, mọi người tin tưởng con, giao vận mệnh cho con."
Nhiễm Nhan suy nghĩ lại thì đúng là nhóm đầu tiên chính là cỏ lau, vì nó gần cô nhất nên đến trước, sau đó là bọn mắc cỡ, cúc dại và đám cỏ lạc ở xa đến lâu nhất. Dần dần về sau họ cây khác mới đến. Bọn chúng cũng sợ cô có nghi kị ý xấu, nhưng thấy mọi chuyện bình thường thì bắt đầu tin tưởng.
Nhìn đám tinh hạch đủ loại giống loài thì chắc cô được niềm tin bọn chúng rồi nhỉ, làm một vố lớn chắc giàu to. Cô vừa suy nghĩ vu vơ bỗng nhiên đám tinh hạch đang được thanh lọc liền rùng mình.
"Ha ha ha ta nghĩ vu vơ thôi mà."
Nhiễm Nhan quên mất chúng đang liên kết với cô, những gì bản thân suy tính chúng cũng sẽ cảm nhận được. Cảm giác nói xấu sau lưng người ta mà bị bắt quả tang chính là vậy.
"Lương đại ca, cây si cảm nhận phía bên kia ngọn núi có một nguồn năng lượng tinh khiết thu hút nó. Nó bảo là độ tinh khiết còn cao hơn của nó."
Bọn Lương Nhâm chiến đấu nhiều lần, cùng cây si sinh ra cảm giác như đồng bọn, nên bọn Giai Giai và lũ chó vẫn hay chạy vào chơi. Còn đặc biệt hái nhiều hoa dại đỏ tạo ảo giác trồng sau viện, để Nhiễm Nhan có thứ để nghiên cứu. Tiếc là cô chưa kịp nghiên cứu thì bọn chó mèo thỉnh thoảng cứ chạy đến ngoạm một ngụm, sau đó là lắc lư, lảo đảo như đám chó bị say thuốc.
Anh nghe Giai Giai nói thì cũng tò mò, bọn họ gặp nhiều lần bị thực vật tấn công nên biết sự mạnh mẽ của chúng, trong hoàn cảnh này mà có thể nuôi dưỡng ra một tinh hạch tinh khiết là khó khăn cỡ nào. Đó chính là trở thành bia ngắm, thức ăn ngon trong mắt bọn thú dữ. Tự nhiên anh lại nghĩ đến tiểu Nhiễm.
"Truyền lời cho cây si, định vị nơi đó, sắp tới chúng ta sẽ chú trọng mở đường đến bên đó."
"Đi đến đó sau?"
Linh Hy quay qua hỏi. Anh gật đầu xác nhận.
"Giai Giai và lão Linh cố thủ linh vực, ta cùng Đình Đình và đám thú sẽ càn quét bên đó, mở rộng địa bàn cho cây si và đám đào yêu theo hướng đó."
"Được, vậy ta đi đưa tinh hạch cho bọn cây để chúng sản sinh ra thêm hạt giống mới."
“Meo meo...”
Mèo Béo cũng vui vẻ chạy theo Linh Hy ra chơi với đám sói và đào yêu. Dù cây si nhận ra phương hướng nhưng vì ở quá xa nên cũng không thể mở đường trong một vài ngày. Trãi qua một ngọn núi cao, băng qua thung lũng, xuyên suốt một cánh rừng mới đến mục tiêu. Những địa điểm mà đám cây làm trùm cả khu vực lớn. Từng cuộc chiến thê thảm diễn ra trên suốt chặng đường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.