Bọn cây cỏ nếu giữ được bản tính của mình thì là tiến hoá thành công, ngược lại bị chất dinh dưỡng đen cưỡng chế thì sẽ mất đi lý trí mà chỉ biết đến giết chóc để bù đắp sự đói khát của bản thân.
"Cỏ lau, ta chưa kể mục đích đến gặp hoa trà cho mọi người biết đúng không?"
"Đúng nhỉ, bọn ta chưa nghe ngươi kể."
Cô suy nghĩ nên dùng ngôn từ như thế nào để chúng hiểu.
"Các người có nhớ trước kia bản thân mình như thế nào không?"
"?"
"Như thế nào nhỉ?"
"Không phải cũng là một cây cỏ lau sao."
"Ta cũng là cây cỏ lau."
Cây cỏ lạc thân thể mảnh mai lắc lắc mấy nhánh lá như tỏ vẻ không phải.
"Lúc trước mọi người câu thông ra sao?"
"Chúng ta chạm rễ nhau, lá kề lá, còn có cả gửi mùi hương vào gió..."
"Còn bây giờ?"
Cả đám cỏ lau suy nghĩ, hiện tại bọn họ vẫn vậy, chỉ là...
"Ta thấy có khác, chỉ là không biết nên nói như thế nào cho đúng."
Nhiễm Nhan thấy họ đã suy nghĩ theo chiều hướng đúng thì tiếp tục giải thích.
"Ta cũng không thể nói rõ ràng được như mọi người vậy đó. Nhưng ta biết thực vật chúng ta đang dần thay đổi, chúng ta có thể phát triển bộ phận mà mình mong muốn, có thể tự tìm kiếm thức ăn, còn hạ gục đám sâu chuột bọ làm hại chúng ta. Biến chúng thành chất dinh dưỡng. Như vậy chúng ta chẳng phải đã khác rồi sao."
Mảnh cỏ lau đều lung lay theo gió, nghe và suy ngẫm từng lời cô nói, bản thân chúng thay đổi là điều tất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-mat-the-nhiem-nhan/856936/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.