Ngày đổ máu qua đi, tất cả lại quay về sinh hoạt bình thường, tắm nắng, ấp ủ lá ngủ để rễ hoạt động nhanh hơn, hôm sau dậy sớm đón sương mai. Nhiễm Nhan lần này rút kinh nghiệm xương máu, cô không vươn dài, mà tập trung phát triển rễ và thân mạnh mẽ phì nhiêu lên. Chẳng mấy chốc xung quanh đã trở thành một lãnh địa nhỏ bé của cô. Huơ huơ những cái lá xanh tốt của mình che chở đám hoa con vừa nhú, cô vui vẻ lắc lư trong gió như một cái cây cỏ yêu đời. Lúc này cỏ lạc hàng xóm lại mon men đến thăm. Vẫn ý đồ xưa cũ. “Này cỏ mới, không gia nhập với bọn ta thật sao, ta nghe nói sắp có lương thực mới đó.” Nhiễm Nhan suy nghĩ, bọn họ vừa được cắt tỉa xong, cũng nên bón phân nhỉ? Cô dị ứng, đang suy nghĩ làm sao để che giấu đám con gái hoa của mình tránh dính dơ thì cỏ hàng xóm nói thêm. “Ta nói ngươi nghe, bọn họ nói lương thực không có ở gần chúng ta, nên tự bản thân không phân chia được đâu, ngươi nên suy nghĩ lại, ta phải năn nỉ lắm họ mới đồng ý cho ngươi thêm cơ hội đó.” Nhìn nhìn thân hình cỏ hàng xóm ngày nào, bây giờ tuy cao hơn mình cái đầu hoa, nhưng ốm tỏng teo, giơ giơ nhánh cây béo núch ra cô từ chối. “Cám ơn ngươi, nhưng ta hiện tại thấy rất tốt, tạm thời chưa cần thiết ăn thêm quá nhiều thức ăn.” Hạnh phúc vì biết phân bón không phải ở khu vực của mình, đám con gái nhỏ sẽ không bị bẩn, cô vui vẻ tiếp tục chăm chỉ kiếm thức ăn nuôi tụi nhỏ, mong chúng mau lớn sẽ tự gầy dựng sự nghiệp, thành một gốc cây cỏ lạc tiên xinh đẹp và cũng hợp vệ sinh như cô. Nghĩ đến cảnh đám con cháu lớn lên xung quanh mình, tự nhiên Nhiễm Nhan có hơi chột dạ, hơn hai mươi năm cô vẫn rất trong sáng. Vậy mà chỉ qua một phó giới đã nghĩ đến việc con cháu quanh chân. Miên mang qua đi Nhiễm Nhan lại tập trung phát triển, cô muốn giành lấy ít đất đai cho con cháu mình sau này lập nghiệp. Ngày mà cỏ hàng xóm bảo có lương thực đã đến, cô rất tò mò, cũng vươn lên một nhánh lá nhỏ nhìn nhìn khắp nơi, nhưng cỏ lạc vẫn chỉ là cỏ lạc, vươn cao đến mấy cũng chỉ qua mắt cá chân người. Và dĩ nhiên cái gì cũng không thấy được. Đêm đó yên bình trôi qua, nhưng những đêm kế tiếp Nhiễm Nhan cảm thấy rất lạ, có mùi gì đấy nồng nặc xộc lên toàn thân, đừng hỏi vì sao một cái cây có thể ngửi thấy mùi. Vì cô không nhận dạng bằng ngũ quan mà thông qua rễ và lá để cảm nhận. Trong lúc cô đang cuộn lá ủ ấm cho bọn hoa nhỏ thì chợt bừng tỉnh, khi rễ truyền lại cảm giác rất khác lạ mang theo hơi thở ngập ngụa sự nguy hiểm, một mùi vị làm cô chán ghét. Mở đám lá đang nhập nhèm ngủ nhìn nhìn xung quanh thì cô giật mình. Bọn cỏ lạc xung quanh sao lại có cái gì đen đen chạy khắp thân lá cành, cứ như là những con sâu đen chạy bên trong mạch máu. Cô sợ hãi xanh cả thân hoa cành lá, lập tức co cụm đám rễ nhỏ lại không cho nó tiếp tục hấp thu chất dinh dưỡng. Thu gọn đám lá xanh um đang run rẩy của mình lại tránh đụng chạm với đám cỏ quanh thân, dù run lẩy bẩy vẫn không quên che chở đám con gái hoa. Một đêm thức trắng làm Nhiễm Nhan gật gù, lá cây ỉu xìu lắt lư. Làm nổi bật đám cỏ lạc đang rất sung mãn như được tiêm chất kích thích chỉ sau một buổi tối. Cả vùng cỏ lạc vươn mình tươi tốt, hoa vàng nhỏ chúm chím vươn lên khoe sắc cả vùng. Cô nhận ra một đêm mình đã lại lép về thành một con cỏ suy dinh dưỡng. Nghĩ nghĩ, phân bón thật là thần kì, đám cỏ ở xa như vậy mà vẫn có thể phát triển thần tốc. Nhưng mà cảm giác ghê tởm tối qua cô không quên. Thấy đám cỏ đã trở lại màu xanh như cũ, cô thử vươn ra một cọng rễ nhỏ thử thử. Đất đã trở lại như trước, có lẽ là bọn chúng hấp thu phân bón làm ảnh hưởng đến vùng đất của cô. Cây cỏ hàng xóm vẫn rất tình nghĩa lại đến thăm cô, nhìn bộ dạng tự mãn của tên hàng xóm càng không ưa nổi, nói chi đến việc đã biết phân bón đúng thật là quá bẩn, cô càng kiên định không thèm gia nhập đám rễ chùm để hấp thu chung. Nhưng nếu bọn chúng lại giống như đêm qua làm bẩn hết đất của con cháu mình thì không được, cô quyết tâm vươn mình giành đất, giành đất và giành đất. Không biết qua bao lâu, khi mà ban đêm cô không thấy đất có mùi nữa thì đau lòng nhìn lại sự thật, đất của cô không lớn hơn mà còn bị thu hẹp lại cả một khoảng. Vì bọn cỏ lạc thấy cô không đồng ý tham gia, cố ý chèn ép vùng lãnh địa nhỏ bé của mình. “Lãnh địa? Chẳng phải phó giới trước ta top một sao, chẳng phải ta có lãnh địa bán kính hơn ngàn mét sao...” Sau bao ngày tranh giành chút xíu đất với đám cỏ lạc đê tiện, Nhiễm Nhan chợt nhớ ra mình là con người, mình có lãnh địa. Nhưng rất tiếc, cỏ lạc vẫn là cỏ lạc, và lãnh địa bé xíu của cô lại càng bị thu hẹp. Nhìn đám hoa nhỏ ngày ngày rũ rượi, mất đi màu vàng sáng như mọi khi, sức sống cỏ dại trong cô bùng cháy. Để chứng minh câu nói sức sống mãnh liệt của cỏ dại bùng nổ. Nhiễm Nhan điên cuồng vươn rễ đi hấp thu chất dinh dưỡng, nuôi lớn thêm đám cành lá ú nu đè bẹp đám lá hàng xóm ngày ngày dằn vặt hoa nhỏ của cô. Rễ cây mạnh mẽ len lỏi khắp nơi giành giật miếng ăn từng ngày. Trời không phụ lòng người, à không, trời không phụ lòng cây cỏ lạc tiên bé bỏng. Nhiễm Nhan vui sướng vươn mình, cô đã giành lại được mảnh đất bé nhỏ của mình, mảnh đất nhỏ bằng lòng bàn tay của con người, chỉ riêng một mình cô độc chiếm. Nhưng mà dĩ hoà vi quý, cỏ lạc thì cũng là đồng loại, cô chỉ chăm chăm phát triển trong mảnh đất của bản thân, tăng trưởng cành lá và đặc biệt là gốc rễ. Cô không tin phó giới chỉ chăm chăm trong việc để cây lạc nhỏ bé của cô sinh con đàn cháu đống là hết việc. Nên thân là một gốc cây nhỏ nhoi, cô muốn lấy gốc rễ là chính, phải chăm chút cho nó mạnh mẽ, dù có chặt hết cành lá thì gốc rễ vẫn có thể đâm chòi non mới. Nhìn nhìn đám hoa nhỏ, đành phải xin lỗi chúng, cho tụi nhỏ ăn ít lại một chút để dành nuôi ma ma của tụi nó khoẻ mạnh trước. Đám cỏ trong vùng thấy cô không chiếm cứ quá nhiều lại rất thức thời, chúng cũng nể tình đồng loại, tạm bỏ qua cho cô một góc bé xíu, hai bên không ai phạm ai. Điều này làm cô vui sướng tiếp tục đón ánh nắng ấm áp, ngắm trăng, hứng sương mai, trôi qua những ngày bình yên. Một ngày kia có đám người đến phá tan sự yên bình ngắn ngủi của cây cỏ nơi đây. Tất cả đám cỏ xôn xao vui mừng như mở hội thao Phù Đổng, không cần liên kết cũng hiểu chúng reo hò vui sướng. Chỉ là một đám người đến nơi này đào đất thôi mà, có cần vui sướng đến thế không. Nhưng bản thân là một cây cỏ đầy tự tôn, có tò mò cũng không khuất phục. “Này, cỏ mới, chúng ta sắp có lương thực, ngươi thật may mắn.” “Lương thực, chúng ta có sao?” Cỏ hàng xóm vẫn tốt bụng, có thức ăn cũng không quên chia sẻ. Nhiễm Nhan lúc lắc mấy bé hoa nhỏ trên đầu nhìn sang, cây cỏ hàng xóm bây giờ đã to lớn gấp đôi trước kia. Trên đầu một đống hoa chi chít, bên dưới thân cành lá quấn quanh um tùm. Không phân biệt lá nào của nó, lá nào của cây khác. “Đúng vậy, sắp tới ngươi nên tranh thủ ăn nhiều vào để lớn lên. Không thôi sẽ không ai bảo vệ ngươi.” “Ta cần bảo vệ khỏi cái gì?” Lúc này hàng xóm cũng ngơ ngác mấy chiếc lá xanh mướt. “Ta không biết, nhưng mọi người đều bàn tán, ai cũng tranh nhau ăn để mau lớn cả. Chúng ta chỉ là cây lạc nhỏ bé, nghe theo là được.” Nghĩ nghĩ chắc cây cỏ nhỏ thế này cũng không biết nhiều, cô an phận chờ đợi là được. Dù nói gì cũng nhất quyết không cho mấy bé hoa bị phân bón làm bẩn. Nhưng vài ngày sau sự thật làm Nhiễm Nhan xanh mặt, khi một đám tang diễn ra trong tang thương. Tiếng con người khóc lóc rên rỉ, xen kẽ trong tiếng kêu gào của đám cây cỏ. “Lương thực đến rồi.” “Thức ăn của chúng ta.” “Mau đến đây, đến đây làm chất dinh dưỡng cho ta.” “Ha ha ngày ta chờ đợi bao lâu nay, cũng đã đến phiên khu vực của chúng ta.” “...” Mọi âm thanh xôn xao vang vọng làm Nhiễm Nhan quay cuồng, cô như bị đánh sâu vào trong tâm lí của một cây cỏ lạc bé nhỏ. Vẫn tự an ủi bản thân, cỏ cây nhỏ bé như vậy, làm sao... làm sao có thể... Chắc là người nhà muốn mồ yên mả đẹp, nên bón chút phân bón, trồng cây mới quanh mộ cho xanh tốt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]