Chương trước
Chương sau
Giai Giai nhìn qua chiếc bè của họ nằm cạnh bên, bề ngoài có vẻ rất chắc chắn, dài 15m, rộng 9m. Chính là những cây to lớn nhất mà bọn họ tích cóp lại từ trước đến nay. Không nói đến công dụng của Lương Nhâm trong cái bè này thì chỉ mỗi cái lều nhỏ ở giữa bè để mọi người nghỉ ngơi tránh nắng cũng làm Giai Giai nghi ngờ sự chịu đựng của nó.
"Chúng ta lao đầu vào biển bằng cái bè gỗ này sao?"
"Chứ sao, không lẽ bằng con vịt của nhà ngươi."
"Chúng ta có thể đợi mùa tuyết rơi."
Nhiễm Nhan đưa tay thử độ ấm của nước mà cau mày.
"Tưởng ta muốn xuống nước sao, ta là sợ chúng ta chưa tìm được gì cả đã phải lội nước."
Lão Linh thấy cô xoa xoa tay cũng thử thử.
"Nước ấm?"
"Đúng, nước ấm, nhưng lại không làm tan băng ở rìa mà chỉ chảy theo dòng tạo thành suối nhỏ."
Nếu như bọn họ đoán đúng thì biển băng ở trung tâm phó giới, mỗi mùa tuyết ngưng sẽ tạo thành những con suối chảy khắp nơi, có khả năng là mục đích thu nhặt khoáng vật hay chất dinh dưỡng hoặc là ngược lại mang năng lượng từ biển băng nhằm cải tạo dần phó giới này, hạ nguồn con suối cũng sẽ là đổ vào biển băng.
"Như vậy chúng ta dù đi lên thượng nguồn hay xuôi xuống hạ nguồn cũng sẽ tới đây."
"Cũng chỉ là suy đoán mà thôi, vả lại không có bản đồ hệ thống ảo rà soát chúng ta thật không biết mình nằm chếch về hướng nào."
Giai Giai chen vào. Hãy ?ìm đọc ??a?g chí?h ở ﹎ ??ùm?? uyệ?﹒?? ﹎
"Nhưng theo mức độ may mắn của mình thì chúng ta không nên biết, sẽ an ủi hơn phần nào."
Liếc xéo người chuyên móc tim móc gan của cô mà nghiến răng.
"Lương Nhâm, anh có thể xác nhận dòng chảy giữa lòng biển không?"
"Không nhận ra rõ."
"Có lẽ do chúng ta ở ngoài rìa, dòng chảy chưa hiện rõ, đi sâu vào trong ta nghĩ dòng chảy sẽ rõ rệt hơn. Chỉ mong nó không hướng phía dưới đáy biển."
Cả đám nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống, thiếu điều không đạp cô rơi xuống biển.
"Nhiễm Nhan, cô biết mình miệng quạ đen mà, tại sao cô không thể giữ nguyên hình tượng thục nữ được hả?"
Không quan tâm bọn nhỏ kháng nghị, cô nương theo tay Lương Nhâm đi xuống bè.
"Các ngươi chỉ muốn con đường gấm hoa, phải lường mọi hậu quả xấu nhất, biết không? Thục nữ ăn được không, dùng được không."
Lão Linh đạp đạp cô vài cái vào mông.
"Bớt nói hoa mỹ, đừng tưởng ta không nhìn thấy bản chất gian tà của nhà ngươi. Xảo biện."
"Ha ha ta chỉ muốn mọi người chuẩn bị tâm lí tốt nhất thôi mà."
Thuyền ra khơi, à không là bè gỗ rời bến, kết thúc chặng đường tuyết đọng, bắt đầu hành trình mới.
"Chúng ta có nên thử xem bên dưới có động vật hay không nhỉ?"
Nhiễm Nhan ngồi bên mép bè, tay ôm bé Béo nhìn nhìn dưới nước. Biển nơi đây rất trong, nhìn được bên dưới rất xa nhưng cũng chỉ thấy một màu xanh trong vắt. Đặc biệt là ít sóng đánh, hoặc giả có thể nói ít đến gần như là không có một con sóng. Hoặc chăng chỉ là những gợn sóng lăn tăn khi con bè trôi lững lơ.
"Thử sao? Làm sao thử, quăng bé Béo xuống làm mồi hả?"
Gõ đầu Giai Giai ngu ngốc.
'Meo.'
"Cần đến Béo sao, không nhìn xem chúng ta đang đi bằng gì hả, nếu như có hiệu quả thì đã xuất hiện lâu rồi."
Giai Giai nhìn nhìn con cá to lớn đang kéo chiếc bè của họ đi mà gật đầu.
"Đúng ha, nếu như có thì con cá kia lên dĩa từ lâu rồi."
Lúc đầu bọn họ di chuyển chủ yếu là chèo tay, thay phiên nhau hoạt động. Về sau khi bắt đầu quen dần với không khí biển, lão Linh thử thử từng con thú trong bộ sưu tập. Có được vài con dưới nước chịu được nhiệt độ của biển băng, kèm thêm dược liệu chống lạnh thì mỗi con có thể kéo bè đi nguyên một ngày không hề mệt mỏi. Nhưng do muốn dưỡng sức mà cách 12 tiếng sẽ thay đổi một con.
Còn những con bay trên trời có nhiệm vụ bay vòng quanh con bè nhìn hoàn cảnh từ trên cao rồi về hội báo cho lão Linh nếu có hiện tượng khác lạ xảy ra. Lão Linh còn muốn thêm một con ở dưới nước để phòng ngừa bất trắc nhưng lại lo nếu có gì khó triệu hồi nên mới bỏ qua. Vì dưới biển sâu quá khó nắm giữ làm người ta không tránh sợ hãi.
"Ta nghĩ nếu như có mùi máu tươi thì có thể làm mồi hay không?"
Nhiễm Nhan vừa nói ra đã bị lão Linh gõ đầu một cái.
"Bớt những suy nghĩ đó lại cho ta, cảm thấy nhàm chán quá thì đi điều chế dược, hay nấu đồ ăn. Đừng có mà miệng quạ đen còn kiếm việc vào người."
Xoa xoa chỗ bị đánh làm ra vẻ đau mà nhăn mặt.
"Ta nói chứ lão Linh, có thể đừng ra tay quá mạnh không, nhỡ tay mà đánh ta thành con ngốc thì biết làm sao?"
"Như vậy còn chưa gọi là ngốc."
"Ta chỉ tò mò nơi này có sinh vật sống hay không thôi, lão đại, anh nói xem."
Lương Nhâm đang ngồi đẽo cái gì đó ở đầu bè nói vọng lại mà không quay đầu.
"Ta nghĩ Nhiễm Nhan nói đúng, có thể thử một lần."
Lão Linh lắc đầu nhìn hai kẻ ngốc.
"Lương Nhâm không tính, tiểu Nhiễm nói gì mà anh chẳng đồng ý."
"Chẳng phải mục đích đi phó giới là để biết thêm về những cái mới lạ bên ngoài vị diện sao?"
Câu nói của Lương Nhâm làm mọi người ngỡ ngàng quay nhìn lão đại, xác định người nói chính là anh mới thở phào nhẹ nhõm.
"Lão đại thỉnh thoảng nói những câu như này làm bọn ta theo không kịp tiến độ mà."
Nhưng có triết lí sâu sa đến mấy bọn họ cũng chỉ là nói nói mà thôi, không ai có ý định sẽ làm thực sự.
"Ha ha ta cũng không nghĩ lấy mạng nhỏ ra đùa. Nếu như trên bờ thì có thể thử một lần cho biết."
"Hứ lẻo mép."
Bỗng nhiên Nhiễm Nhan đổi đề tài.
"Lão Linh, cô có xem xét bộ bài mình có gì mới hay không?"
"Có sao? Chúng ta chỉ mới xuống biển vài ngày, chưa gặp gì cả, làm gì có..."
Dù vậy Linh Hy vẫn mang ra bộ bài xem xét, và đúng là có một tấm mới thật. Chỉ có điều hiển thị rất mơ hồ, thẻ bài chia làm hai, một bên tuyết rơi không ngừng, nửa còn lại là hình ảnh dòng suối hai bên bờ dày đặt cây lá kim.
"Tiểu Nhiễm, cô thật là thiên tài, sao cô biết."
Nhìn nhìn lá bài trên tay Linh Hy, cô hờ hững đáp.
"Đoán mò chứ gì. Ta đoán ra khỏi ranh giới tuyết chính là kết thúc một hành trình, bài Tarot của cô không phải là kết thúc một hành trình thì sẽ kích hoạt một tấm mới sao? Nên ta đoán mò thôi."
"Cũng đúng, nhưng mà lá bài thời tiết này thì có ích lợi gì chứ?"
Nhiễm Nhan liếc nhìn Linh Hy hỏi thử.
"Lão Linh, cô có đến Hiệp hội Chuyển Giả để kiểm tra bộ bài này chưa?"
Linh Hy trố mắt nhìn cô, chớp chớp mắt.
"Có thể kiểm tra sao?"
Giai Giai la lớn.
"Lão Linh, cô trên núi xuống sao, không biết có dịch vụ này a?"
"Ta cũng không biết?"
Lương Nhâm thấy tò mò quay lại hỏi. Nhìn nhìn hai con người trước mắt, ở vị diện thấp nhưng mà đây là điều cơ bản.
"Không ai nói cho hai người biết sao?"
"Không, cô và Lương Nhâm là hai người duy nhất ta đi chung và nói chuyện từ lúc bắt đầu đến giờ."
Thấy Lương Nhâm gật gật đầu cô cũng đoán được kết quả. Nghĩ nghĩ lại từ lúc cô và Giai Giai 15 tuổi mỗi năm đều sẽ có vài lần đến Hiệp hội Chuyển Giả trãi nghiệm thử các phó giới thông qua hệ thống ảo 5D, những kiến thức cơ bản cô đều biết và nắm giữ.
"Mọi người có ý định chuyển vị diện không? Ta có thể nói ông bảo lãnh hai người đến chỗ ta."
Linh Hy chớp chớp mắt.
"Có thể sao?"
"Tại sao không thể, ông ta đã nghe kể về hai người, ông còn nói rất muốn gặp một lần. Chuyện bảo lãnh này ông ta vẫn có thể làm được."
"Được."
Lương Nhâm quyết định nhanh chóng, với anh thì ở vị diện nào cũng như nhau, nếu Nhiễm Nhan đã lên tiếng thì anh đồng ý không thắc mắc. Chỉ là Linh Hy hơi suy nghĩ.
"Sao, lão Linh không phải ở một mình sao, ta tưởng cô ở một mình, nên muốn..."
"Không, không phải, ta đúng là chỉ ở một mình, nhưng ta ở vị diện rất thấp, ta cũng đã hỏi qua qui trình chuyển vị diện. Dù là Chuyển Giả thì muốn chuyển cũng không phải dễ dàng gì, ta ngại..."
Giai Giai cười lớn, dù rất là không đúng lúc, nhưng làm cho Linh Hy nhẹ nhàng phần nào.
"Lão Linh thật là ngây thơ, mấy cái qui định đó là gì chứ, chỉ cần ông ngoại ta lên tiếng thì trong ngày có tàu đến rước cô ngay lập tức."
Đẩy cái đầu nhỏ của Giai Giai tránh xa xa, Nhiễm Nhan lườm mắt.
"Để ông nghe được nhà ngươi khoe khoang như vậy, không phạt nặng chết ngươi."
Nhìn nhìn qua lão Linh.
"Chỗ ta không phải vị diện cao cấp, chỉ là thuộc dạng trung cấp thôi, có người bảo lãnh sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, trong một đến ba ngày hai người có thể hoàn thành thủ tục. Về việc chỗ ở thì lại càng dễ, ông ta thích núi non đất rộng thoáng mát. Nên xung quanh nhà ta hầu như đều trống, hai người chọn đại một chỗ là có thể ở."
"Được, về tàu ta sẽ làm thủ tục chuyển đến chỗ cô."
"Ha ha không cần, để ta nhờ ông, xong xuôi sẽ gửi thông báo đến cho hai người xác nhận nữa là xong."
"Tiểu Nhiễm, cám..."
"Cám ơn thì không cần, chỉ là ông ta rất thích nghiên cứu, đến lúc đó ông ta có hỏi về bộ bài thì đừng phiền là được."
"Đương nhiên là không, ta cũng muốn tìm hiểu về bộ bài này kĩ hơn, có ông chỉ bảo thì còn gì bằng."
Giai Giai ngóc đầu nhỏ vào.
"Bà ngoại thích bói toán, lão Linh có ý định chuyển chức vu nữ thì bà sẽ vui hơn."
"Cút, ta đây mà thèm làm vu nữ."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.