Vẫn là Nhiễm Nhan lôi ra một cái bè cao su hình chữ nhật, đầu thuyền gắn máy lái, cuối thuyền có một căn lều nhỏ cho một người lớn nằm nghỉ.
"Xem ra chúng ta không có công cụ trên nước nhỉ, sau khi về nên tìm hiểu mua một cái, nhỡ đâu gặp đại hồng thuỷ còn có cái dung thân."
"Im đi, lại bắt đầu nói gở, nhỡ đâu phó giới sau chúng ta không có chỗ đặt chân thì kêu trời."
"Ta chỉ là chuẩn bị trong mọi tình huống."
'Meo meo.'
"Bé Béo cẩn thận rơi xuống nước bây giờ, ta không biết bơi đâu."
'Meo.'
Cả đám thay phiên nhau vào lều trại thay quần áo khô ráo, để bè trôi theo dòng. Ngồi ôm bánh hấp ăn cho ấm thân thể nhìn nhìn dòng suối trôi lúc nhanh lúc chậm. Bé Béo thỉnh thoảng đưa móng vuốt xuống nước như muốn bắt con cá nhưng tiếc là không thành công lần nào với cái tay ngắn củn cởn đó.
Nhìn tay chân ướt dầm dề mà không được tích sự gì, lại meo meo đi mè nheo với Nhiễm Nhan.
"Ta không biết bắt cá, cá có gì mà ngon, ngoan, ăn thịt đi cho mau lớn. Lớn rồi bắt cá sau."
Câu mà người lớn dụ dỗ con nít, nhưng luôn có hiệu quả là đây.
Những ngày đầu mới lạ qua đi, cả đám bắt đầu chán nản, suy nghĩ đến việc có nên quay lại vào bờ hay không thì một con voi nằm im lìm ven bờ sông. Nói đúng ra là một cái xác con voi lớn không biết chạy từ đâu đến mà nằm chết tại đây. Bao quanh nó là những con kiến màu đỏ đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-mat-the-nhiem-nhan/856909/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.