- " Có ảnh hưởng gì đến bọn u hồn trong cánh đồng cỏ lau không?"
Nhiễm Nhan nhìn tiểu Hồng mà hỏi, nếu bọn chúng vì họ mà bị ảnh hưởng, đây chính là tạo nghiệp, họ phải nghĩ cách giải quyết nếu không muốn nợ nghiệp âm hồn.
- ' Không sao, chỉ là sương mù mang âm khí mà thôi, khi mặt trời lên chúng sẽ bị xua tan. Bọn u hồn không thích nhưng cũng không bị ảnh hưởng gì cả.'
Tiểu Hồng nhìn ngó xung quanh hoàn cảnh khu nghĩa trang:
- ' Bọn xác chết không thể ra khỏi bãi tha ma, nên cũng không làm gì được, không lại gần đó là được'.
- " Vậy thì ta yên tâm".
Cô thở dài nhẹ nhõm:
- " Gần sáng rồi, mọi người tạm giải tán, tối đến chúng ta nói tiếp".
Nhiễm Nhan mệt mỏi chỉ mong về nhà ngay lúc này.
Mọi người rất nhanh đồng ý, tiểu Hồng vui vẻ đi tới nhà lão ma làm khách ngủ nhờ một ngày, nó thầm nghĩ mình cũng nên hốt cốt chuyển sang đây, bên kia âm u nó bắt đầu chán rồi. Ngang qua mộ cư trú tạm thời của bà lão, Nhiễm Nhan lôi cốt cháu của bà ra đặt vào rồi chào tạm biệt quay hướng về nhà.
Lần đầu tiên cô cảm nhận ngôi nhà này thật ấm cúng, xa nó mới một đêm mà cô nhớ nó da diết, mặc dù là tồn tại giữa mộ địa. Quay lưng lại nhìn con búp bê từ nãy giờ vẫn luôn kéo lê thê đám đồ đi theo phía sau họ:
- " Cô bé, ngươi không thể theo bọn ta, phía bên trái kia có nhiều ngôi nhà mộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-mat-the-nhiem-nhan/249956/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.