Nhiễm Nhan bước vào phòng tắm, không có bồn tắm, nhưng vòi sen thuộc dạng bản rộng, nước chảy rất êm da. Độ ấm vừa đủ, mùi hương xông phòng thoang thoảng dễ ngửi, như vậy cũng đủ làm cơ thể thư giãn phần nào. Thả lỏng thân thể cho nước trôi tuột trên da, như muốn xua tan đi những mệt mỏi trong suốt quá trình vừa qua. Đừng nhìn hai chị em cô trôi qua nhàn nhã, dễ dàng. Có ai sống trong thiên tai mà dễ chịu cơ chứ.
Trong chuyến tàu lần này có hơn 100 ngàn người tham gia, nhưng chỉ có gần 10 ngàn người thông qua. Nghe trên diễn đàn mọi người thảo luận, ví như bị loại do sóng thần, bị dân bản địa cướp, đuổi giết, bị động đất chôn sống, còn có người xui xẻo hơn, lọt thẳng vào sa mạc, ra khỏi sa mạc thì gặp hạn hán... muôn ngàn kiểu bị loại mà không biết nên khóc hay cười. Sau khi lướt diễn đàn, Nhiễm Nhan rút ra bài học: may mắn cũng là một loại năng lực.
Tắt vòi sen, dùng khăn lau khô người, quấn tóc cao, khoác áo ngủ hình con thỏ hồng bước ra ngoài:
- " Giai Giai, mau đi tắm rồi ăn, quá dơ rồi".
Nhìn Giai Giai đang bóc con tôm chiên xù bỏ vào miệng mà lắc đầu.
- " Đã biết".
sau đó chạy ù vào phòng tắm, Nhiễm Nhan ngồi lên ghế xem thử Khu mua sắm cao cấp có cái gì. Nhìn một loạt danh sách mà hoa cả mắt, thuốc, vũ khí, có cả bí tịch công pháp gì gì đó, loạn cả lên. Nhiễm Nhan mở hệ thống ảo:
- " Có thể sàng lọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-mat-the-nhiem-nhan/249942/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.