Cảnh Thần sững người. Sao hắn lại có thể ghét Thiên Vũ được chứ? Hắn chỉ muốn lao vào lồng ngực rộng lớn kia dụi dụi mấy cái cho thỏa tháng ngày nhớ mong. Nhưng không được. Hắn không muốn Thiên Vũ nghĩ xấu về hắn. Hắn cố tránh cái đụng chạm của Thiên Vũ, chắc vì vậy mà khiến y hiểu lầm. Cảnh Thần cố gắng tỏ ra thật tự nhiên trả lời: “Không đâu. Hoa đại phu chắc hiểu lầm gì rồi. Nô tài sao có thẻ ghét ngài. Đại phu đi lâu như vậy, không có ai trò chuyện quả thật cảm thấy rất buồn.”
Nắm tay Thiên Vũ siết chặt. Thực sự đó là những gì Cảnh Thần nghĩ về hắn sao? Vậy tại sao lại không cho hắn đến gần, không cho hắn chạm vào. Rõ ràng là ghét hắn. Hắn đã đợi ở bên ngoài lâu như vậy, đã nghĩ sẽ nói với Cảnh Thần muốn đưa y rời khỏi hoàng cung. Nhưng nếu Cảnh Thần đã ghét hắn, không muốn ở chung với hắn thì việc đưa y ra ngoài còn có ý nghĩa gì chứ? Hóa ra trước giờ chỉ có hắn tự mình đa tình. Nếu Cảnh Thần đã không thích hắn thế thì thôi vậy.
“Ta đến đây để đưa tiền bán hàng cho ngươi. Thu nhập rất tốt, chắc hẳn đủ để ngươi trả tiền cho Văn Phương rồi.” Thiên Vũ đưa túi tiền cho Cảnh Thần. Y đưa tay nhận lấy nhưng lại không dám chạm vào tay hắn. Anh mắt Thiên Vũ sa sầm. Ghê tởm đến như thế sao?
“Hoa đại phu, thời gian qua cảm ơn huynh nhiều.”
“Không có gì. Chúng ta là bằng hữu, giúp đỡ nhau là chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-lam-npc-phan-dien/3068650/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.