Chương trước
Chương sau
Từ khi Cảnh Thần thoát chết vụ đầu độc Hiểu Nguyệt ngày đó đã có khá nhiều việc khác với tiểu thuyết xảy ra nên hắn không dám chắc sự việc sẽ đi theo chiều hướng đã định trong nguyên tác nữa, nên sao hắn có thể nói thật với Văn Phương được. Hắn muốn chắc chắn trong mọi việc. Không xảy ra thì tốt, còn có thì vì hắn biết trước nên có thể tùy cơ ứng biến. Nhiều khả năng vẫn có thể cứu được danh dự của Thẩm Mình Hiên, cũng giúp cho Văn Phương giữ được một vị quan trung thành.

“ Chuyện này thuộc hạ hiện tại không thể giải thích cho bệ hạ được. Người chỉ cần biết rằng thuộc hạ cần thiết phải đi lần này. Nếu không lỡ có chuyện gì xảy ra thuộc hạ sẽ rất hối hận.”

Cảnh Thần đã nói đến thế, Văn Phương không thể cản được. Hắn thở dài nói: “ Được rồi. Trẫm đồng ý với ngươi. Đứng lên đi!”

Cảnh Thần vui mừng, còn muốn cúi lạy tạ ơn thì Văn Phương đã dùng cả hai tay mình nâng hắn đứng dậy.

“ Ta đã nói khi chỉ có hai chúng ta, ngươi không cần thiết phải làm mấy cái quy củ này. Trẫm không thích.”

Nhưng những ảnh vệ khác đều làm đấy thôi. Cảnh Thần còn muốn nói như thế nhưng người ta là hoàng đế, nói gì mà chẳng đúng. Thôi thì đã được ban ân thì mình vui vẻ nhận vậy.

“ Ta sẽ để Đường Sâm đi làm nhiệm vụ cùng ngươi. Hắn là ảnh vệ giỏi nhất của ta. Có hắn đi cùng ngươi, ta sẽ thấy an tâm hơn.”

“ Cảm ơn bệ hạ. Người thực sự rất tốt với thuộc hạ, chiếu cố cho thuộc hạ nhiều như vậy. Thuộc hạ xin lỗi vì trước kia đã nhiều lần nghĩ xấu cho người. Cũng do người ngày trước lúc nào cũng tìm cách phá hỏng chuyện của thuộc hạ.”

Văn Phương mỉm cười, giơ tay vò đầu Cảnh Thần đến muốn rối tung mới chịu ngưng. Hắn nói: “ Thế giờ hối hận rồi? Vậy thì chuộc lỗi đi.”

“ Vừa đúng lúc. Thuộc hạ sẽ đưa cho người ngay đây.”

Cảnh Thần chạy vào trong phòng một lúc sau đó chạy ra mang theo một tờ giâý đưa cho Văn Phương. Đó là tờ giấy xác nhận đã thanh toán điền đầy đủ số tiền sửa bộ vũ y bị hỏng của Hiểu Nguyệt. Văn Phương vỗ trán. Hắn quên mất chuyện này.

“ Ngươi cũng thật khôn lõi. Ta chặn mọi đường buôn bán của ngươi trong cung thì ngươi lại đem ra ngoài thành để bán. Thế thu lợi nhận được bao nhiêu?”

Cảnh Thần nhún vai cười tinh nghịch. “ Không nói cho bệ hạ biết được. Dù sao cũng là tiền mà thuộc hạ vất vả lắm mới kiếm được. Để bệ hạ biết lại nảy sinh ý định gì đó với chỗ tiền lợi nhận thì thuộc hạ gánh không nổi.”

Mí mắt Văn Phương giựt giựt, trán nổi gân xanh, giận mắng nhẹ: “ Ngươi nghĩ tiền của ngươi được bao nhiêu mà trẫm phải có ý định với nó chứ. Trẫm chiếu cố ngươi nhiều quá, ngươi không coi trẫm là gì rồi phải không?”

“ Thuộc hạ nào có cái gan đó. Hoàng thượng đừng giận.”

Đúng lúc này thì Tiểu Thuận Tử bước vào báo Tiểu hoàng tử đến. Mấy ngày trước, khi tin tức hoàng đế đuổi tiểu thái giám mới lấy về từ chỗ công chúa ra khỏi cung, Tử Hằng đã lao đến tẩm cung của phụ hoàng nó chất vấn rằng tại sao lại đuổi một người giỏi như thế đi. Sau khi biết rõ toàn bộ sự việc, mỗi ngày sau giờ học, Tử Hằng đều dành ra một tiếng đồng hồ đến đây chơi với Cảnh Thần. Văn Phương dĩ nhiên đồng ý, vì điều kiện để trao đổi việc này chính là Tử Hằng phải dành được thành tích cao trong kì thi cuối năm giữa các vương tử. Với khả năng của Tử Hằng nếu nghiêm túc học hành chắc hẳn chuyện này cũng không khó. Lúc Cảnh Thần hỏi Tử Hằng có giận việc hắn giả làm thái giám không. Thằng bé mở tròn mắt hỏi lại hắn: “ Chuyện này có ảnh hưởng gì đến việc ngươi chơi với ta không?”

“ Dĩ ...dĩ nhiên là không.”

“ Thế thì có gì phải bận tâm nữa.”

Cảnh Thần bật cười, đưa tay xoa đầu thằng nhóc. Qua mấy lần tiếp xúc hắn biết Tử Hằng thích thế này. Nếu hắn lúng túng ngại ngùng thì thằng bé sẽ rất buồn, vì nghĩ rằng mình không muốn thân thiết với nó. Cảnh Thần cười cười nhìn Tử Hằng, trêu: “ Điện hạ gọi ta là ca ca đi.”



Tử Hằng ngẩng đầu nhìn hắn thẳng thừng đáp: “ Không gọi.”

“ Tại sao? Tuổi của thuộc hạ tính ra làm ca ca là đúng rồi.”

“ Ai đời hoàng tử đi gọi thị vệ là ca ca chứ.”

“ Thế có hoàng tử nào lại thích thị vệ xoa đầu nha?”

Tử Hằng đỏ mặt gạt tay Cảnh Thần ra khỏi đầu nó: “ Ai nói ta thích được xoa đầu chứ?”

“ Vậy là không thích? Thế thì không làm nữa.”

“ Ta cũng đâu nói ghét.”

Cảnh Thần mỉm cười. Gương mặt của thằng bé dễ thương quá đi mất. Phải chi Văn Phương được một phần của nó nhỉ. Cảnh Thần vỗ đầu mình một cái. Dạo gần đây tại sao hắn lại có mấy suy nghĩ kì quái thế này?

--------

Để thuận lợi cho nhiệm vụ Cảnh Thần được phân công đóng giả thị vệ của Thẩm Minh Hiên đi cùng hắn dự tiệc. Cũng chả hiểu được ai tư vấn thế nào, Thẩm Minh Hiên lại bảo hắn giả nữ. Hỏi nguyên do thì hắn nói: “ Mấy người thị vệ của bản tướng chẳng có ai có ngoại hình nhỏ như ngươi. Đưa ngươi đi theo dễ gây chú ý lắm. Tốt nhất ngươi cứ giả nữ đi."

“ Thẩm tướng mang theo nữ thị vệ thì không bị chú ý sao?” Cảnh Thần thực sự nghi ngờ nhân sinh quan của tên này có vấn đề

“ Không sao. Phủ của ta cũng có nữ thị vệ.”

Nói đến thế thì Cảnh Thần câm nín, đành kìm nén mà đi thay đồ. Sao hắn cứ có cảm giác chuyện này có ẩn ý gì đấy. Cảnh Thần đi rồi Thẩm Minh Hiên mới thở phào một hơi liếc mắt nhìn người đang đứng nép sau vách tường gần đó, nói: “ Xong yêu cầu rồi nhé. Ngươi cũng thật kì quái. Khi không bảo hắn giả nữ nhân làm gì? Trò vui mới à?”

Văn Phương che miệng ho nhẹ vài tiếng rồi nói: “ Cứ cho là vậy đi. Lâu lâu cũng nên thay đổi một chút chứ.”

“ Đúng là biến thái. Ta còn lâu mới chơi cái trò đó.”

Trang phục thị vệ của nữ thì không khác nam nhiều lắm, chẳng qua là thiết kế cho có nữ tính một chút thôi. Nhưng vì là đi dự tiệc nên trang phục phải thật đẹp không khác gì tiểu thư khuê các bình thường. Để thuận tiện cho một thị vệ thì váy áo sẽ cắt ngắn và thắt eo thon gọn hơn, lớp áo mặc ít hơn và dày hơn một chút. Cảnh Thần mặc xong mớ đồ này đã dừng trước gương suy luận một hồi mới bước ra.

Dáng người Cảnh Thần nhỏ hơn so với nam nhân bình thường khác một chút. Gương mặt không quá nổi bật, nên nhiều người sẽ tự nhiên nghĩ rằng nếu cải trang thành nữ hẳn cũng không khác biệt lắm. Nhưng Văn Phương lại cho rằng y mặc đồ nữ sẽ rất dễ thương. Hắn từng vô số lần tưởng tượng cảnh Cảnh Thần mặc nữ trang. Đến khi tận mắt nhìn thấy thì thật không ngờ …còn dễ thương hơn hắn nghĩ rất nhiều. Đôi mắt to tròn, sáng lấp lánh; lông mi được kéo dài cong vút; chân mày kẻ lại thon nhỏ nhìn thêm thùy mị; đôi môi nhỏ phủ thêm son hồng càng tăng thêm nét đáng yêu mỗi lần cất tiếng nói. Quả thực là dễ thương vô đối, đến mức Thẩm Minh Hiên nhìn thấy xong còn phải quay sang hỏi hắn: “Ngươi chắc tên này ngay từ đầu không phải là nữ cải nam trang đó chứ? Sao lại khác biệt quá vậy?”

Văn Phương ngơ ngẩn nhìn một hồi rồi quay qua dứt khoát nói với tên kia: “Không mặc nữ trang nữa. Đổi lại đi!”



Thẩm Minh Hiên ném chiếc áo khoác vào người hắn: “Đến nước này rồi còn đổi gì nữa.”

Cảnh Thần bước ra ngoài nhìn thấy Văn Phương ở đó từ lúc nào đã rất ngạc nhiên. Rồi lại thấy hắn và Thẩm Minh Hiên nhìn mình chăm chăm rồi quay qua nói với nhau điều gì đó khiến hắn lo lắng. Không phải hắn mặc đồ nữ trông kì cục quá chứ? Dù gì cũng là nam nhân lại mặc đồ nữ thì nhìn kiểu gì cũng sẽ thấy kì cục rồi. Hắn xấu hổ muốn quay vào phòng thay đồ ra thì Minh Hiên gọi lại: “Ngươi đi đâu thế?”

“Vẫn để thuộc hạ mặc đồ như cũ đi. Thế này …nhìn cứ kì kì.”

“Không kì kì. Ngươi cứ mặc như vậy đi cho ta. Thời gian không kịp để thay đồ lại nữa đâu.”

Cảnh Thần lo lắng nhìn sang Văn Phương thì thấy tên kia đỏ mặt gật đầu với hắn. Cảnh Thần khó hiều. Cái thái độ như vậy là sao?

-------

Tiệc thôi nôi của một công tử nhà vương gia thì có thể lớn đến thế nào, ai nấy nhìn đều choáng ngợp. Nó quy mô và hoàng tráng không kém gì tiệc sinh thần của các hoàng tử. Khách mời nhiều vô kể, từ quan lại đến thương nhân, thái y trong cung, thậm chí cả nhân sĩ giang hồ cũng được mời đến. Nhìn vào có cảm giác Chân vương gia đang muốn khoe mình quan hệ rộng đến thế nào. Theo như Cảnh Thần biết thì Tần Chính Phong cũng nhận được thư mời nhưng có vẻ như y không đi. Với tính cách của y thì chuyện này là hiển nhiên thôi. Cảnh Thần đi cùng với Thẩm Minh Hiên vào bên trong, còn Đường Sâm cùng một thị vệ thân tín của Minh Hiên nấp ở bên ngoài chờ cơ hội thuận lợi đột nhập. Minh Hiên được đón tiếp rất nhiệt tình, sắp xếp ngồi sát cạnh vị trí chủ nhà. Cảnh Thần đứng hầu bên cạnh. Hắn quan sát thấy Lam Hà cũng đã đến, đang ngồi đối diện cách đó không xa.

“Ngạc nhiên thật đấy. Hôm nay Thẩm tướng lại đưa một nữ thị vệ đi sao?” Tiêu Thanh Dương chống cằm nhìn chăm chăm Cảnh Thần đứng bên đó, nói: “Lần đầu tiên ta nghe thấy ngài có nhận cả nữ nhân làm thị vệ đấy. Nàng tên là gì vậy?”

Cảnh Thần liếc xéo mắt nhìn Minh Hiên. Kẻ nào lúc ở nhà nói rằng ai cũng biết nhà y có nữ thị vệ vậy?

Minh Hiên làm như không hay biết có ánh mắt nào đó đang bắn về phía mình, nở nụ cười như có như không trả lời: “Cảm ơn vương gia đã quan tâm. Nữ nhân này chỉ là một trong số ít những nữ thị vệ trong phủ của ta. Nếu ngài có hứng thú, hôm nào đến phủ của ta, ta sẽ giới thiệu cho ngài vài người.”

Tiêu Thanh Dương mỉm cười, ánh mắt nhìn Cảnh Thần rồi lại nhìn Minh Hiên trông như có ẩn ý gì đó. Buổi tiệc sau đấy bắt đầu bằng những bài biểu diễn của các ca vũ được mời đến. Mọi người qua lại chúc rượu nhau. Trong tiểu thuyết đoạn nói về việc bẫy Minh Hiên, Cảnh Thần nhớ không rõ lắm. đại khái hắn nhớ Minh Hiên là bị hạ thuốc mê trong rượu. Khi thuốc bắt đầu có tác dụng thì y bị người của Chân vương đưa vào một căn phòng đã được chuẩn bị sẵn từ trước. Lúc ở trên xe ngựa đi đến đây, Cảnh Thần đã dặn Minh Hiên không nên uống rượu được đưa riêng cho y mời uống. Minh Hiên hỏi tại sao thì hắn nói: “Đây chỉ là phương án đề phòng thôi. Ngài cũng nói Chân vương chưa hoàn toàn tin tưởng ngài nên có thể sẽ bày ra một cái bẫy nào đó nhằm nắm được điểm yếu của ngài. Cho dù thế nào thì đề phòng vẫn an tâm hơn.”

Rượu ban đầu mời Minh Hiên là rượu được rót đều cho tất cả mọi người có mặt nên hẳn sẽ không có vấn đề. Mãi sau đó mới thấy một vị thương nhân lớn trong thành cầm hai ly rượu đến mời Minh Hiên uống. Minh Hiên dùng thủ thuật giả vờ như mình thực sự uống cạn ly rượu đó. Cảnh Thần quan sát thái độ của Tiêu Thanh Dương khi Minh Hiên uống ly rượu đã nhận định được rằng ly rượu này có vấn đề. Hắn nháy mắt làm giấu với Minh Hiên. Sau khi trở về chỗ ngồi, Minh Hiên ngồi uống rượu thêm vài ly nữa thì có dấu hiệu mệt mỏi, muốn ngủ. Tiêu Thanh Dương cho người đưa Minh Hiên vào khách phòng nghỉ ngơi. Cảnh Thần đi theo một đoạn thì bị một người vợ của Chân vương ngăn lại. Người đó nói để một nữ nhân đưa một nam nhân say rượu vào phòng nghỉ thì không hay. Vậy là Cảnh Thần rời đi. Đến khi Minh Hiên bị đưa vào một căn phòng thì Cảnh Thần cũng lẻn vào theo ngay sau đó. Minh Hiên lập tức ngồi dậy.

“Bọn chúng quả nhiên có âm mưu. Ngươi đang tìm gì vậy?” Minh Hiên ngạc nhiên khi thấy Cảnh Thần đi loanh quanh tìm kiếm khắp phòng.

“Đưa ngài vào đây chắc chắn là bẫy xuân dược rồi. Lát nữa chắc chắn sẽ có một cô nàng nóng bỏng vào đây lột đồ ngài rồi ngủ với ngài. Sau đó sẽ một đám người vào bắt quả tang ngài ăn nằm với con nhà người ta. Và vậy là ngài dính bẫy rồi.”

Minh Hiên nghe mà nhảy dựng lên, trợn mắt nhìn: “ Hắn dám làm như thế?”

“ Sao lại không dám chứ. Hắn sẵn sàng giở bất kỳ thủ đoạn đê tiện nào chỉ để tóm được ngài.” Cảnh Thần tìm thâý một bình xông hương hình tròn. Hắn không chắc có phải là nó hay không. Hắn chỉ đoán vì thấy trong phim thường hay dùng mê hương để bẫy dược.

Đúng lúc này thì bên ngoài có tiếng bước chân. Cảnh Thần vội vàng ôm cái bình trốn vào sau bức rèm. Minh Hiên leo lên giường tiếp tục giả ngủ. Liền sau đó cánh cửa nhẹ nhàng mở ra. Một người phụ nữ rón rén bước vào. Cô ta đi đến giường Minh Hiên nhìn một chút rồi đưa tay lay nhẹ hắn, gọi nhỏ “ Thẩm tướng!” mấy lần nhưng người trên giường không có động tĩnh. Đoán chừng người đó đã ngủ say, cô ta bạo dạn ngồi xuống giường cởi áo Minh Hiên.

Cảnh Thần nhìn thấy cười thầm. Hắn quả nhiên đã đoán đúng. Giờ chỉ cần Minh Hiên tỉnh lại tóm lấy tay ả ta lúc đang hành sự thì kế hoạch của bọn kia phá sản hoàn toàn rồi. Cái bình nãy giờ Cảnh Thần đang ôm trên tay, vốn bị hắn dùng một tay che lại để mùi hương không bay nữa. Nhưng nãy giờ hắn lo nhìn sự việc xảy ra bên ngoài nên sơ suất để tay áo quét vào que hương gây cháy. Hắn kịp phát hiện vội vàng phẩy tay dập lửa khi nó chỉ mới kịp nhen nhóm. Hương bị đốt cháy cùng hương trong bình đã nhân cơ hội xộc thẳng vào mũi hắn. Đến khi Cảnh Thần phát hiện ra sự việc thì đã muộn. Hắn vội bịt chặt miệng bình để hương không xông ra nữa. Đột nhiên hắn cảm giác bên trong cơ thể có một cỗ năng lượng nóng như lửa đang dần lan toả khắp người. Không chỉ nóng, còn rất khó chịu. Cảnh Thần giật mình thảng thốt. Vậy ra thứ hắn đang ôm trên tay có chứa xuân dược thật.

Chơi ngu rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.