Bạch Tử Ly nghe Bạc Cận Thâm nói vậy cũng khó hiểu. Cô không hiểu anh đang muốn ám chỉ điều gì liền hỏi lại:
" Ý anh là gì? "
" Em và Huyền Âm gia tộc Huyền Vũ thân nhau lắm sao? Gọi cả tên thân mật A Âm, Tiểu Ly... " - giọng nói của Bạc Cận Thâm ngày càng nhỏ. Cuối cùng vẫn không nói được thành lời. Nhưng dù vậy thì Bạch Tử Ly cũng đã nghe thấy hết.
Cô cười cười, dựa lưng vào ghế rồi nói với giọng thản nhiên:
" Uhm, cũng khá thân đấy. Trong suốt thời gian tôi ở trong bệnh viện thì Huyền Âm đã quan tâm chăm sóc cho tôi rất chu đáo. "
" Hừ, anh ta là bác sĩ. Đó là trách nhiệm của anh ta. Có gì mà phải thân thiết chứ. "
" Nhưng anh ấy đối xử với tôi tốt hơn những bệnh nhân khác. Tôi cũng phải đối xử tốt hơn với anh ấy chứ. "
Bạc Cận Thâm bị cô nói cho không biết phản ứng lại như nào. Quả thật như cô nói, quãng thời gian cô khó khăn nhất ở trong bệnh viện thì Huyền Âm đã chăm sóc cho cô rất tốt. Mặc dù nhìn vẫn còn hơi ốm yếu nhưng sắc mặt đã tốt hơn trước rất nhiều.
Hơn nữa, trong khoảng thời gian này cô còn bị mất trí nhớ. Đây có lẽ là giai đoạn khó vượt qua nhất của cô. Nếu không nhờ có Huyền Âm ở bên chăm sóc, Bạc Cận Thâm cũng không biết cô sẽ như thế nào nữa.
" Em... Đã khôi phục được trí nhớ hết chưa? "
" Vẫn còn một vài việc tôi không nhớ rõ lắm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-lam-ac-nu-toi-bi-cac-thu-phu-nghe-thay-tieng-long/4797581/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.