Chương trước
Chương sau
Hiểu Đồng cắn răng làm một việc điên rồ nhất trong cuộc đời mình. Cô run còn hơn lúc nhảy sông tự tử, nếu hát như hề thì từ nay nhục nhã đến nỗi không biết phải để mặt mũi ở đâu.

Sau một hồi do dự thì cô quyết định can đảm thử sức, cô hít một hơi sâu bước lên sân khấu.

Nhạc khúc Hoa Hồng Hoa Hồng Anh Yêu Em vang lên, ánh đèn bừng sáng chiếu rọi vào xuống sân khấu, Hiểu Đồng như một tuyệt sắc giai nhân nổi bật trước ánh nhìn của hàng trăm người.

Cô sợ hãi cất tiếng ca, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến gì sau khi xuyên không cả giọng hát cô cũng thay đổi. Nghe vừa thánh thót vừa lôi cuốn, chuyên nghiệp như những danh ca nổi tiếng.

Nhan sắc cô ở thời hiện đại chỉ có thể nói là hạng tầm thường, nhưng về đây lại trở thành mỹ nữ Thượng Hải, thân hình quyến rũ trong bộ sườn xám đỏ phối hợp với mảnh choàng bạch nhung khoác qua tay, thật sự đẹp đến ai nấy nhìn không rời mắt.

Ngay cả Kiều Trấn Vũ cũng nhìn đơ người, bình thường cô ăn mặc xuề xòa như con dở, hôm nay cô lên đồ đẹp, anh mới cảm nhận được nhan sắc bị che giấu đó.

Anh vô tình bắt được ánh nhìn gợi hồn của cô từ trên sân khấu, trái tim anh loạn xạ nhịp đập không thể bình tĩnh. Anh quay mặt sang chỗ khác không muốn nhìn nữa, nếu không sẽ rơi vào lưới tình mất.

Tào Chấn Kiệt ngồi bên cạnh liên tục vỗ tay khen ngợi cô.

- Anh ba, cô ta là ai mà đẹp thế, lại hát hay như vậy. Anh đúng là có mắt nhìn đó nha.

Kiều Trấn Vũ đây người đẹp nào chưa gặp qua, còn lâu mới lên tiếng khen cô.

- Cũng thường thôi.

Anh nâng ly rượu vang lên uống để che đậy sự lúng túng, trong lòng bỗng có chút hồi hộp, sợ thằng em nhìn thấu mình đang nói dối.

Tào Chấn Kiệt ngạc nhiên trước lời nói của anh.

- Mắt nhìn anh cao quá rồi đó, như vậy mà còn không đẹp.

Chấn Kiệt là con trai út trong nhà, trong khoảng thời gian Kiều Trấn Vũ ở Tào Gia, chỉ có hắn đối xử tốt với anh. n tình này anh không bao giờ quên, dù có hận Tào Gia đến đâu thì anh vẫn xem hắn như huynh đệ.





Sau khi kết thúc màn hát, cô hấp tấp chạy vào sau cánh gà vì quá ngại ngùng, nhưng bị quản lý tóm lại.

- Ông chủ gọi cô.

Ông chủ gọi thì phải nghe thôi, ai bảo cô là người làm của hắn.

Cô e dè bung quạt ra che lại mặt mình, không dám quay qua bên cạnh, Kiều Trấn Vũ cứ nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén như muốn ăn tươi nuốt sống.

Cô cẩn thận ngồi sát mép ghế. Anh liếc mắt vào chỗ trống bên cạnh mình để ra lệnh cho cô đến ngồi.

Cô bĩu môi không muốn vào, cái thằng nhóc Tào Chấn Kiệt lại nhiệt tình kéo cô vào đó. Tự nhiên bị kẹt giữa con sói xám và con nai tơ, muốn chạy cũng không được.

Tào Chấn Kiệt không ngừng bắt chuyện với cô.

- Ban nãy cô hát hay lắm, lại xinh đẹp nữa. Cô tên gì thế?

Một thằng nhóc mới 19 tuổi mà đã đến hộp đêm chơi, nhìn là đủ biết ai đã dạy hư hắn.

- Em trai à, về nhà học bài đi, chơi với loại người này nhiều quá có hại đó.

Cô không nhìn Kiều Trấn Vũ nhưng anh ta đủ tinh tế để hiểu được ý nghĩa sâu xa trong lời nói đó.

Anh tức giận đặt ly rượu xuống, một tay bế cô ngồi lên đùi mình.

Cô giật mình choàng tay ôm lấy cổ hắn. Giữa chốn đông người mà hắn lại giở trò lưu manh như vậy.



- Anh...

- Gan cô cũng lớn lắm.

Kiều Trấn Vũ chưa thấy cô gái nào dám lên mặt, chửi xéo mình như thế. Anh ta cảm thấy bản thân hơi đê tiện vì mỗi khi nhìn cô tức điên lên mà không dám phản kháng, anh lại vui như được mùa.

Anh nâng cầm Hiểu Đồng kéo lại gần. Tay kia ôm chặt vòng eo thon mảnh của cô.

- Có vẻ như công việc ở đây không phù hợp với cô lắm. Vậy thì ngày mai trở đi cô sẽ làm tỳ nữ đi theo hầu hạ thiếu gia tôi.

Đột nhiên cô thấy có chút rung động, tuy anh hơi ác nghiệt, bắt cô làm người hầu để hành hạ cô đủ kiểu. Nhưng lời nói này qua tai cô lại trở thành một thứ gì đó rất tổng tài bá đạo. Không lẽ cô nghiện phim Hàn Quốc đến nỗi hoang tưởng rồi.

Lúc này Yên Chi đã kịp xuất hiện giải vây cho Hiểu Đồng, cô ta chỉ dùng thời gian một bản nhạc để thi hành nhiệm vụ, hiệu suất làm việc nhanh đến miễn chê. Chẳng trách cô ta lại được Thiếu Tá trọng dụng như vậy.

- Kiều thiếu gia, Yên Chi có chút không khỏe nên đã nhờ cô ta hát thế. Yên Chi uống rượu với anh coi như tạ tội nha.

Cô kéo Hiểu Đồng đứng lên sau đó ngồi kế bên Kiều Trấn Vũ, không ngừng châm rượu vào ly mời anh uống.

Kiều Trấn Vũ nhanh chóng lật sang một bộ mặt lạnh lùng khó gần, khác hẳn với dáng vẻ trêu hoa ghẹo nguyệt ban nãy.

Gương mặt nguy hiểm khó lường lại mang một chút đào hoa phản nghịch, không biết bao cô gái chết mê chết miệt tự nguyện ngã vào lòng hắn. Có lẽ đó chính là sức hấp dẫn của vai phản diện.

Hiểu Đồng chán nản đi vào trong, dù cô rất ghét hắn nhưng lại cảm thấy có chút tiếc nuối. Đang hưởng thụ cảm giác ngồi vào lòng trai đẹp thì bị ả ta phá hỏng hết, mà đây còn là hàng hiếm nữa chứ.

Hiểu Đồng tát liên hồi vào mặt mình, phải cảnh tỉnh bản thân rằng hắn là một người xấu, không được rung động.

Cô phải giữ khoảng cách với hắn, không thể để hắn mê hoặc mình. Nhìn thấy hắn ở đầu đường thì chạy cuối đường, đứng kế bên cũng phải cách xa năm bước.

- Đúng rồi, phải như vậy!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.