Đôi mắt anh trừng to, từ từ hạ khẩu súng xuống. Thần sắc hoảng loạn, toàn thân run như bị kích điện. Chính là giọng nói quen thuộc mà anh luôn tìm kiếm bấy lâu nay, anh dè dặt quay người ra sau, sợ đến không dám chớp mắt. Sợ bản thân vì nhớ nên tự hoang tưởng, sợ khi quay đầu chẳng trông thấy gì.
Trái tim anh đập loạn xạ như muốn rớt ra khỏi lồng ngực, sau đó liền dịu xuống, cảm giác lo sợ mất mác đã chuyển sang vui mừng khi người đứng trước mặt chính là Phương Hiểu Đồng.
Anh chạy đến ôm chặt cô vào lòng, vùi đầu vào vai cô đầy nhung nhớ.
Cô không nằm mơ chứ, những tưởng thứ tình cảm này không được hồi đáp.
- Kiều Trấn Vũ, anh… buông ra đi. Người em dơ bẩn lắm.
Cả người cô toàn bùn lầy hôi hám, thật không muốn ôm anh vào lúc này mà.
Kiều Trấn Vũ không quan tâm, anh đau lòng ôm chặt cô gái mà mình để lạc mất bảy ngày, để cô ấy chịu khổ đến tàn tạ như vậy, có biết trái tim anh đau lắm không.
Anh không lên tiếng đáp trả cũng không cho cô vùng vẫy thoát khỏi vòng tay mình. Anh ôm cô chặt đến nỗi không còn một kẽ hở, sợ buông tay ra là cô ấy lại lạc mất.
- Anh nhớ em lắm…
Câu nói nghẹn ngào thốt ra từ sâu đáy lòng, thời khắc này anh mới nhìn thấy một tia sáng, những ngày qua anh sống như người mất hồn, đêm nào cũng phải uống rất nhiều thuốc an thần để vào giấc. Sống như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-yeu-phai-nam-phu-hac-bang/2523863/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.