Chương trước
Chương sau
Mặt trời vừa mọc, bình minh ban nắng mềm rọi qua khung cửa sổ. Cô vẫn thức dậy trên chiếc giường đó, nhưng bên cạnh đã mất đi một người.

Sáng sớm Tào Chấn Kiệt đã đi điều tra bệnh viện và tòa án mà Tào Chấn Hoa đã đến. Yên Chi thì cải trang thành người bán hàng gần Tào Gia, tiện cho việc theo dõi hành tung, ba ngày rồi vẫn không tìm được manh mối nào.

Còn Phương Hiểu Đồng?

Cô chẳng biết làm gì hết, ngày qua ngày lượn lờ ngoài phòng tuần bộ, chỉ muốn gặp Kiều Trấn Vũ một lần.

Cốc.. cốc..

Cô đang nằm thẫn thờ thì nghe thấy tiếng gõ cửa phòng như đánh giặc

Bụp… bụp..

Bụp.. bụp..

Người bên ngoài đang rất hấp hối, không muốn gõ mà thẳng tay đập cửa ồn ào, nếu cô không trả lời, chắc chắn hắn sẽ đạp cửa xông vào.

- Tới liền!

Cô bối rối bước xuống giường, vừa mở cửa ra, chưa kịp định thần thì bị hắn kéo xuống lầu.

- Hổ Mập, anh kéo tôi đi đâu vậy? Tôi còn chưa thay đồ.

- Không kịp nữa, đi thôi!

Cũng may bộ đồ ngủ của cô khá thời thượng, có mặc ra đường cũng không sao.



[Đại Hội]

Chưa bước chân vào cửa đã nghe thấy tiếng cãi lộn ùm beng, đập bàn đập ghế, ba bốn phe nội chiến.

Có người nổ súng đùng một tiếng, làm cô hoảng hốt vấp vào gót chân sau, ngã vào cánh cửa làm nó mở tung ra, bản thân cô thì nằm nguyên con dưới mắt đất.

Đám người đó ngây ra nhìn cô, đang đánh lộn cũng dừng lại, còn cô thì quê chết đi được.

- Cố nội tôi ơi, cô không sao chứ?

Hổ Mập mau mau đỡ cô dậy, có vài người nhận ra cô chính là người mà Kiều Trấn Vũ dẫn về đại hội, anh ta còn lớn tiếng tuyên bố thân phận của cô trước mặt mọi người.

- Là Kiều phu nhân… Mau gọi chị hai đi.

Họ vừa nhận ra cô liền nở nụ cười tạ ơn trời đất, cúi gập người hô to:

- Chị hai!

Ba bang hội khác bĩu môi trợn mắt tỏ vẻ khinh thường.

Hiểu Đồng nhíu mày, há to miệng thắc mắc. Hổ Mập ghé sát bên lỗ tai cô nói nhỏ.

- Thì là chuyện này đó, họ nghe thấy thiếu gia bị bắt vào tù liền thông đồng gây sự, kéo bè chia phái muốn bầu ra người cầm đầu mới. Cô mau lên tiếng giải quyết vụ này đi.

Cô vẫn nhăn mặt khó hiểu, nói nhỏ mà không cử động cơ miệng, rặng từng chữ một rõ ràng, trong tức giận mang chút bất lực. Ở đây đều là bọn đàn ông thô lỗ, cầm dao súng chém giết, cô có tài cán gì sàn phẳng vụ việc này chứ.

- Đừng lấy tôi ra giỡn nha, tôi không biết làm xã hội đen.

Hổ Mập gãi khắp mặt, nói nho nhỏ bên lỗ tai cô.

- Đám người này điên đó, không lẽ cô muốn họ phá hủy sự nghiệp mà thiếu gia gây dựng sao?

- Không, tôi không biết gì hết.

Vừa dứt lời cô liền quay đầu bỏ chạy. Tên Hổ Mập thô bạo nắm lại cổ áo Hiểu Đồng, giật cô ngồi vào chiếc ghế của long đầu hắc bang. Đàn em của Kiều Trấn Vũ tự khắc ném đồ đạc trên tay xuống đất, đến đứng phía sau cô.

Ở đây tụ họp ba lão đại lớn và bảy tên nắm quyền nhỏ. Trong ba con hổ lớn, một người là Hồng Gia từng bị anh bắn nát chân, một người là Thủy Long điều hành số đề, xổ số, cá độ. Người còn lại là Báo Điên cạo đầu trọc, xăm trổ khắp mình, mặt mày hung tợn như mấy con quỷ dữ.

Tên Báo Điên thấy cô ngồi vào ghế của Kiều Trấn Vũ. Hắn ngồi khá xa nhưng lại phát ra một khí thế lạnh xương sống, tựa như chỉ cần nhìn vào đôi mắt hắn sẽ bị hắn bổ vào cắn thành trăm mảnh.



- Con khốn, cút khỏi vị trí đó.

Giọng hắn khàn khàn, bình tĩnh nói khẽ nhưng lại mang chút đe dọa.

Cô vừa bắt gặp ánh mắt của hắn liền quay sang chỗ khác, hai tay run rẩy giấu dưới bàn, chưa gì đã toát mồ hôi hộp.

Báo Điên tức giận đập bàn, nói nhỏ nhẹ là nể mặt lắm rồi, đừng thách thức sự nhẫn nại của hắn.

- Con khốn nạn, tao nói mày cút ra ngoài có nghe không hả.

Hiểu Đồng sợ mất hồn, mãi cúi gầm mặt, bọn đàn em đứng phía sau cô cũng bắt đầu lo sợ theo.

Hổ Mập nhét khẩu súng vào tay cô rồi giơ thẳng lên:

- Đại ca gặp nạn, vị trí này đương nhiên phải để chị dâu thay thế.

Đám người đằng sau hét lớn:

- Đúng!

Bọn người còn lại nghiến răng không phục, dán chặt ánh mắt phẫn nộ vào người cô.

Những người ra vẻ ngông cuồng tự đại, thật chất không hề đáng sợ bằng những người ngoài mặt trầm lặng, nhưng bên trong lại nham hiểm, tìm cơ hội cắn chết đối phương bất cứ lúc nào.

Tên Thủy Long đứng dậy, đi qua từng dãy ghế, cúi xuống khoác vai từng người, hắn vẫn dùng giọng điệu bình thản để hỏi chuyện.

- Chú tám, bác Minh, hai người có kinh nghiệm hành tẩu lâu năm nhất trong đây. Cũng là trưởng lão mà bọn tôi kính trọng, về chuyện đưa con ranh này lên nắm quyền, hai chú thấy sao?

Thủy Long khoác vai hai người, phả giọng điệu nham hiểm bên lỗ tai, ngoài mặt thì kính trọng trưởng lão, thật chất là đè đầu cưỡi cỗ. Vị trí của hắn chỉ dưới Kiều Trấn Vũ một bậc, thuốc phiện xong mới đến cờ bạc.

Hai người bị hắn đe dọa nhiều lần rồi, mỗi lần bầu cử vấn đề gì cũng phải đứng về phía hắn.

Hai lão khẽ run, vừa nói vừa lắc đầu, chìu hết ý:

- Long đầu hắc bang sao có thể giao cho một con nhóc chỉ biết phục vụ đàn ông. Tôi phản đối.

- Tôi cũng phản đối. Đàn bà thì làm được gì, sợ bóng sợ gió, dây dưa lâu lắc.

Bây giờ không phải chuyện của riêng cô nữa, hai lão già này buông đủ lời khinh miệt nữ giới, tưởng mình là trưởng lão thì hay ho lắm sao.

Thủy Long nghe được đáp án của họ liền đắc ý cười khẩy, hắn tiếp tục đi qua khoác vai hai người kế bên.

- Anh Trương, anh Lâm, hai anh cũng theo Kiều Trấn Vũ buôn thuốc phiện, nghe tin anh ấy gặp chuyện tôi cũng rất buồn. Nhưng hai anh thực sự tin tưởng, giao vị trí long đầu cho con nhóc đó sao. Đàn bà thì ở nhà chăm con, phục vụ đàn ông đi, đừng có học người ta nắm quyền, chỉ tổ nhục nhã thôi.

Phương Hiểu Đồng nghe xong liền nghiến răng nổi điên, hai tay đập mạnh xuống bàn.

- Đủ rồi nha.

Hắn cố tình chọc tức cô, nếu hai bên khai chiến, hắn có thể thừa nước đục xông lên, nhân cơ hội này diệt hết băng đảng của Kiều Trấn Vũ.

Cô bình tĩnh lại, nhếch môi cười khinh, ngạo nghễ khoanh tay, cố tình bắt chước giọng điệu của hắn, nói bóng nói gió nhưng khiêu khích đủ điều.

- Sao đột nhiên im lặng thế, rõ ràng có một con chó đang sủa mà.

Thuỷ Long biết rõ cô đang xúc phạm mình, hắn lập tức thay đổi sắc mặt.

- Nói lại lần nữa.

Cô giả vờ xoa xoa lỗ tai, trợn mắt ngạc nhiên.

- Nè, các anh có nghe thấy gì không? Lại có tiếng chó sủa rồi. Con đó lại lắm, là chó mà tưởng mình là con rồng, lên mặt hống hách cũng không coi chủ của nó là ai. Loại chó này sớm muộn gì cũng bị bắn chết.

Lúc này Thuỷ Long chịu hết nổi, đùng đùng nảy lửa đến gần, muốn tát vào mặt cô dạy dỗ, hắn vung tay lên cao, gằn giọng hét lớn.

- Con khốn nạn.

Bàn tay thô cứng của hắn giáng xuống, chỉ còn một găng tay là tát vào mặt cô. Nhưng cô lại nhanh một bước, chĩa thẳng súng vào trán hắn.

Hắn giật mình, dừng tay giữa không trung. Đám người bên phe hắn cũng theo ứng, toàn bộ đứng lên không phục.

Báo Điên hất mặt ra lệnh:



- Mày chán sống rồi, mày nghĩ mày là ai, mày chỉ là một con điếm hầu hạ đàn ông thôi.

Cô dùng ngón cái lên nòng đạn, bất thình lình nổ súng bắn vào mặt bàn nơi Báo Điên đang đứng. Đùng một tiếng lớn làm hắn hoảng hồn ngã ra sau. Hắn đơ người ra, không ngờ cô dám nổ súng.

Báo Điên đúng như tên gọi, bất cứ ai nghịch ý hắn đều chết rất thê thảm, bởi thế giang hồ mới đặt cho hắn biệt danh con báo điên. Hắn điên tiết gào thét, cầm theo cây dao cong, bén nhọn, đùng đùng xông về phía cô.

Phương Hiểu Đồng lại dùng ngón cái lên đạn, đặt ngón trỏ vào cò súng, ánh mắt của cô trở nên nham hiểm tà ác như con rắn độc. Lúc này Thủy Long mới biết sợ, nếu cô thật sự nổ súng, cuộc đời hắn từ đây coi như chấm dứt.

- Mày đừng lại gần.

Thủy Long sợ hãi hét to, toàn thân run rẩy;

- Đừng, đừng nổ súng. Đặt súng xuống đi, có gì từ từ nói.

Cô đắc ý cười khẩy:

- Anh đang nói chuyện với ai?

- Tôi đang nói với cô.

Hiểu Đồng bĩu môi, quay sang trái rồi nhìn qua phải.

- Cô nào?

Thủy Long cứng miệng không muốn trả lời. Vậy thì phải xem có cứng bằng khẩu súng không. Cô nổ súng bắn lủng nóc nhà, khói bụi bay mịt mù. Sau đó lại đặt cây súng trên trán hắn, đôi mắt buông lỏng nhưng lại mang cảm giác tâm thần phân liệt, tốc độ lật mặt hành hung nhanh đến khó tin.

- Anh đừng thách thức giới hạn của tôi.

- Cô dám giết tôi sao, đừng trách tôi không nhắc nhở, bây giờ Kiều Trấn Vũ hết thời rồi, trong bang hội không còn ai nghe lời hắn nữa. Cô mà giết tôi, hàng ngàn anh em sẽ tìm cô trả thù.

Cô bất lực ném súng lên bàn, ngả lưng xuống ghế rồi ung dung bắt chéo chân, không để ai trong mắt.

Ba phần tư bang hội đã quyết định phản bội Kiều Trấn Vũ, từ lâu họ đã bày mưu tính kế, dù anh không vào tù, họ cũng sẽ tìm cơ hội ngửa bài. Chủ ý đã định, dù cô có nói gì, có mở lời níu kéo cũng vô ích. Chi bằng thẳng tay đuổi hết bọn họ đi, vừa hay là điều mà cô luôn muốn làm.

- Anh Long này, anh không chỉ ngông cuồng mà còn tự cao một cách mù quáng.

Cô đưa mắt nhìn qua tất thảy những người có mặt.

- Các ngươi cũng vậy, theo chiều gió cũng không biết phân biệt hướng bay tốt xấu. Để tôi dạy khôn các người, thời thế thay đổi rồi, các người không phát hiện số tiền kiếm được đang ngày một giảm mạnh sao. Năm nay còn tệ hơn, lợi nhuận giảm đến 15%. Nếu tình trạng này kéo dài, vài năm nữa, chục năm nữa, lợi nhuận của bang hội chỉ còn lại 0%. Các người là xã hội đen, chỉ biết cầm dao chém giết, học không giỏi, kinh doanh cũng tệ nốt, mang danh kẻ xấu thử hỏi ai dám mướn làm công.

- Tôi nhận được tin, vài ba năm nữa chính phủ sẽ hạ lệnh cấm sử dụng ma tuý, hạn chế cờ bạc cá độ, nên tôi và đại ca mới lên kế hoạch dẹp bớt tiệm thuốc phiện, chuyển sang đầu tư mối làm ăn khác. Thời thế thay đổi, dân chạy nạn, nạn đói, bệnh dịch ngày càng nhiều, ngay cả miếng ăn còn không có, họ đào đâu ra tiền để mua thuốc phiện chứ. Nếu bang hội giải tán, các ngươi chỉ còn đường đi ăn xin kiếm sống.

Đám người đó nghe cô hù dọa, ý nghĩ bắt đầu bị lung lay. Hổ Mập lanh trí góp lời, triệt để lật ngửa chiếc thuyền mà họ đang đứng.

- Chị hai, vậy chúng tôi phải làm sao. Lượng thuốc phiện tiêu hao đúng là ngày một giảm đi, chính phủ bắt đầu siết chặt biên giới, không cho vận chuyển sang nước khác nữa. Trong kho còn trăm tấn thuốc phiện bán không được, kèo này đúng là thiệt hại nặng nề.

Hiểu Đồng nhún vai bó tay.

- Haizz… chúng ta là người của Kiều Trấn Vũ, anh ấy thông minh tài giỏi, dù đặt chân vào lĩnh vực nào cũng kiếm được bộn tiền, đương nhiên sẽ chiếu cố anh em của mình. Vả lại gia tài của anh ấy tiêu xài mười đời cũng không hết. Bang hội giải tán thì giải tán thôi, chúng tôi chưa biết sợ là gì. Lúc đó mở hàng trăm nhà hàng, bách hóa thương mại, rồi mời một băng người mới về làm việc, tốt hơn phải đối mặt với cái đám ăn cháo đá bát này.

Vừa dứt lời cô liền đứng bật dậy, đi thẳng ra khỏi cửa. Bọn họ còn đang ngây người, thấy cô rời đi, ngay lập tức ném hết dao súng xuống đất, tất thảy bám theo phía.

- Chị… chị hai.. tụi em sai rồi, tụi em không nên nghe ba người họ xúi giục, phản bội đại ca. Nếu bang hội thực sự giải tán, tụi em không biết phải sống sao.

- Phải đó chị hai, chị đại nhân đại lượng, bỏ qua cho tụi em đi.

- Chị nói đúng lắm, bán thuốc phiện mở sòng bạc làm đủ chuyện hại người, bây giờ cả nhà em đều nghiện ngập, đúng là quả báo mà.

- Phải đó, tiền mà tụi em kiếm được bắt đầu giảm đi, sắp phải lâm vào tình cảnh nhịn đói rồi.

- Phải đó, phải đó…

Tiền hô hậu ủng, gió chiều nào theo chiều đó. Thôi thì cứu được người nào hay người đó vậy, đốt sạch toàn bộ thuốc phiện ở Đại Thượng Hải, mang lại một tia ánh sáng cho xã hội, không có nghiện ngập thì không có tệ nạn.

- Được, Kiều Gia không bao giờ bạc đãi anh em, đảm bảo người người có công ăn việc làm, không làm việc hại người, không cần nhịn đói qua ngày.

Hổ Mập khoác áo choàng vào người Phương Hiểu Đồng, cô bắt đầu nảy lên một khí thế, sẵn sàng nắm quyền bang hội.

- Bắt đầu từ thời khắc này, Phương Hiểu Đồng tôi sẽ thay thế Kiều Trấn Vũ, ngồi lên vị trí long đầu hắc bang, trở thành thủ lĩnh mới của các người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.